TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 366

nói.”

Đỗ Thành hơi ngẩng đầu, quan sát Vương Húc, “Trông anh rất giống anh

anh.”

“Anh em họ, có gì lạ chứ?” Vương Húc hứ một tiếng, “Lúc nhỏ, chúng

tôi đi ra ngoài cùng nhau, toàn bị tưởng là anh em sinh đôi.”

“Ừ.” Đỗ Thành gật đầu, “Nếu Hứa Minh Lương còn sống đến bây giờ,

chắc cũng giống như anh thế này.”

“Không thể nào.” Vương Húc cười nhăn nhó, lắc đầu, “Đừng có thấy lúc

đó anh tôi chỉ làm nghề bán thịt, có hoài bão hơn tôi rất nhiều.”

Anh ta nhìn Đỗ Thành, rồi lại nhìn Ngụy Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ, chắc

là cho rằng họ cũng là cảnh sát, nét mặt bỗng sa sầm.

“Nếu không phải là bị các ông bắt, chưa biết chừng bây giờ chức của anh

tôi còn to hơn ông.”

Đỗ Thành nhớ Dương Quế Cầm có nói, Hứa Minh Lương thi đại học tại

chức là để thực hiện một ước mơ trong lòng.

“Ông ấy muốn làm cảnh sát, đúng không?”
“Đúng.” Vương Húc rít mạnh hai hơi thuốc lá, vứt đầu mẩu đi, “Lúc đó,

khi mở quầy, anh ấy vẫn đọc sách, còn mời cả gia sư - người như vậy mà
lại giết người được sao? Không biết các ông nghĩ thế nào.”

Đỗ Thành không biểu lộ điều gì, nhìn anh ta, “Mấy năm nay, anh sống

thế nào?”

“Cái gì là thế nào? Thế này thôi.” Vương Húc vòng ra phía sau sạp hàng,

cầm một con dao nhọn lên, lọc bỏ lớp bì của một miếng thịt, “Một thằng
bán thịt, còn thế nào được?”

“Li dị rồi à?”
“Phải, năm năm trước.”
“Sao lại li dị?”
“Cô ấy coi thường tôi.” Vương Húc ném miếng bì lên mặt quầy, mặt

không biểu lộ sắc thái gì, “Cô ấy chê tôi không có văn hóa, không có tiền.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.