TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 37

“Chưa.” Ngụy Quýnh hất cằm về phía cửa thư viện, “Có thể xách giúp

cậu đến chỗ kia.”

Nhạc Tiêu Tuệ nhìn theo tay cậu, “Nhân viên tình nguyện Nến Đỏ?”
“Ừ, nội dung môn Thực tiễn xã hội.”
“Đi đâu?”
“Viện Kính lão. Còn cậu?”
“Trạm cứu trợ động vật hoang.” Nhạc Tiêu Tuệ nheo mắt cười, “Tớ thích

các con vật như mèo, chó.”

Dứt lời, cô gái vỗ lên đầu như thể nhớ ra điều gì đó, “Ái chà, tớ quên

mua thức ăn cho mèo rồi.”

“Thế thì làm thế nào?”
“Không sao.” Nhạc Tiêu Tuệ tỉnh bơ nói, “Có gì thì sáng mai chuồn đi

mua vậy.”

“Sáng? Có hai tiết Luật đất đai đấy.”
“Không sao. Có thể bảo bạn cùng phòng đỡ cho.”
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đến chỗ chiếc xe. Mấy tình nguyện

viên đang đứng cạnh xe nói chuyện phiếm liền đưa mắt nhìn một cách hiếu
kỳ. Ngụy Quýnh vờ như không thấy, cậu đưa số túi đựng đồ cho Nhạc Tiêu
Tuệ.

“Cảm ơn nhé!” Cô gái vẫy tay chào cậu một cách thân thiện, “Sáng mai

mà không thấy tớ thì đừng ngạc nhiên đấy.”

“Không đâu.” Ngụy Quýnh vẫy tay chào cô rồi quay người lên xe, tìm

một vị trí sát cửa sổ, nhìn theo bóng cô gái xa dần.

Một rưỡi. Chiếc xe khách to chở đầy thành viên của đội phục vụ tình

nguyện Nến Đỏ. Ngụy Quýnh khẽ lắc người theo nhịp rung của chiếc xe,
chiếc túi nilon màu đen để trên đùi phát ra tiếng cọ sột soạt.

Ông Kỷ có đang mong ngóng hai tút thuốc lá này không?
Không biết tại sao, khi nghĩ đến những điều này, trong đầu Ngụy Quýnh

lại hiện ra cảnh một lũ mèo đang chạy xô đến chỗ thức ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.