khả năng, đó là tâm thái vừa ái mộ vừa căm hận đối với một loại hình phụ
nữ - khát khao được chiếm hữu, đồng thời lại căm hận đến tận xương tủy.
Dấu hiệu chung của loại hình phụ nữ này, chính là loại nước hoa “Phu
nhân Hồ Điệp” mà Phan Hiểu Cẩn đã từng dùng.
Ngụy Quýnh nhìn nét mặt Đỗ Thành, hỏi thăm dò: “Cảnh sát Đỗ, chú
cảm thấy cái tay Lâm Quốc Đống này…”
“Ừ.” Đỗ Thành ngẫm nghĩ một lúc, “Căn cứ vào tình hình hiện tại, ông
ta là khả nghi nhất.”
“Thế thì chúng ta còn chờ gì nữa chứ?” Nhạc Tiêu Tuệ đột nhiên lên
tiếng, “Đến bệnh viện tâm thần đi.”
Ngụy Quýnh ngạc nhiên nhìn Nhạc Tiêu Tuệ. Suốt cả buổi, dáng vẻ của
Nhạc Tiêu Tuệ cứ im lìm buồn bã, tinh thần ủ rũ. Không ngờ, sau khi ăn
trưa xong, tinh thần tích cực của cô lại trở lại. Nhất là sau khi đi ra khỏi
trường trung học 45, Nhạc Tiêu Tuệ trở nên vô cùng phấn chấn, chỉ chực
hành động luôn.
“Không.” Đỗ Thành đưa tay khởi động ô tô, “Hôm nay muộn quá rồi,
mai đi.”
“Bây giờ đi luôn đi.” Nhạc Tiêu Tuệ nhìn thời gian trên điện thoại di
động, “Mới hơn 5 giờ, cháu đã lên sẵn lộ trình rồi, đi ô tô cũng chỉ mất
khoảng bốn mươi phút thôi.”
Cô đưa giao diện chỉ đường trên điện thoại di động cho Đỗ Thành xem.
Nhưng Đỗ Thành thậm chí còn chẳng nhìn, từ chối thẳng thừng luôn:
“Không được, tôi đưa hai bạn về nhà trước đã.”
Chiếc xe Paladin SUV rời khỏi bãi đỗ xe của trường trung học 45, cánh
cửa xếp tự động bằng inox chầm chậm đóng lại phía sau lưng.
“Hơn nữa, những nơi như bệnh viện tâm thần, không phải là chỗ các bạn
nên đến.”
Suốt dọc đường, Nhạc Tiêu Tuệ bĩu môi, vẻ mặt rất không vui. Ngụy
Quýnh không biết phải an ủi cô thế nào, đành im lặng không nói gì. Tiêu