điểm chú ý của Đỗ Thành hiển nhiên không phải là họ, mỗi lúc dừng xe,
ông đều lấy điện thoại di động ra kiểm tra, dường như đang đợi tin gì đó.
Xe đi đến cổng khu dân cư nhà Nhạc Tiêu Tuệ, Đỗ Thành dừng xe, quay
người bảo: “Về chuyện của Lâm Quốc Đống, đừng vội nói với lão Kỷ. Dù
sao chúng ta cũng chỉ là nghi ngờ ông ta, còn chưa có chứng cứ đầy đủ.
Hiểu không?”
Ngụy Quýnh gật đầu. Nhạc Tiêu Tuệ thì vẫn nhìn mãi ra ngoài cửa sổ.
Đỗ Thành nhìn Nhạc Tiêu Tuệ, “Chúng ta cùng ăn tối nhé?”
“Không cần đâu ạ.” Nhạc Tiêu Tuệ rõ ràng là đang dỗi, nhưng sau khi
nhảy xuống xe, lại không đi, mà nhìn Ngụy Quýnh.
“Được.” Đỗ Thành cũng không kiên trì thêm nữa, ra hiệu cho Ngụy
Quýnh đóng cửa xe lại. Lúc này, Nhạc Tiêu Tuệ bỗng bảo: “Đợi đã!”
Cô chỉ vào Ngụy Quýnh, “Cháu muốn nói với cậu ấy mấy câu.”
“Ồ?” Đỗ Thành không hiểu ra làm sao cả, ông quay đầu nhìn Ngụy
Quýnh. Cậu cũng tỏ vẻ không hiểu mô tê gì. Có điều cậu không hề lưỡng
lự, xuống xe luôn theo lời Nhạc Tiêu Tuệ, rồi nói với Đỗ Thành: “Thế thì
chú cứ về trước đi, cháu tự về nhà cũng được.”
Hai đứa nhóc con này, làm cái quỷ gì đây? Đỗ Thành thầm lẩm bẩm, gật
đầu, “Thôi được, có thông tin tôi sẽ liên lạc với các bạn.”
Vừa nhấn chân ga thì Nhạc Tiêu Tuệ lại “ái” lên một tiếng.
Đỗ Thành bất giác nhìn về phía cô, thấy Nhạc Tiêu Tuệ nhìn mình với vẻ
mặt phức tạp, dường như vẫn còn đang giận ông, lại đầy vẻ quan tâm.
“Cảnh sát Đỗ, chú…”, Nhạc Tiêu Tuệ mím môi, nhíu mày, “Chú về rồi
nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe đấy.”
Đỗ Thành nhìn cô mấy giây, mỉm cười, “Được, cháu cứ yên tâm.”
Ngụy Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ sánh vai nhau đi vào khu dân cư. Cô gái
cứ lặng lẽ không nói gì, Ngụy Quýnh cũng ngại không lên tiếng. Im lặng
suốt dọc đường. Lúc đến chỗ tòa nhà của Nhạc Tiêu Tuệ, Ngụy Quýnh cứ
tưởng là họ sẽ đi lên lầu luôn, không ngờ Nhạc Tiêu Tuệ lại rẽ ngoặt, đi về
phía một quảng trường trong khu dân cư.