TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 387

ly, từ đó bị tước đoạt quyền tự do cá nhân một cách biến tướng. Bệnh viện
thường chỉ có trách nhiệm đối với người đưa đối tượng đó đến điều trị hoặc
người nộp viện phí, còn không sử dụng bất cứ biện pháp điều trị nào đối
với người được gọi là “bệnh nhân”. Có điều, cùng với sự kiện toàn của các
quy định pháp luật, những năm gần đây, tình trạng “cho mắc bệnh tâm
thần” đã rất ít gặp. Bác sĩ Tào rất rõ đây là hành vi vi phạm pháp luật, cho
nên trả lời rất cẩn trọng. Có điều, ông hỏi Đỗ Thành có phải là người của
bộ phận thanh tra công an không, khiến Đỗ Thành nảy ra một nghi ngờ.

“Ai đưa ông ta đến?”
“Cơ quan công an.” Bác sĩ Tào ngồi thẳng người lên, “Cưỡng bức điều

trị.”

“Công an thành phố? Hay chi cục nào?” Đỗ Thành lập tức truy hỏi.
“Một chi cục nào đó thì phải. Cụ thể thì tôi cũng không nhớ nữa.” Bác sĩ

Tào nhún vai, “Có thể kiểm tra sau. Có điều, đơn vị đưa đến điều trị cũng
khá có trách nhiệm, có một cảnh sát tháng nào cũng đến kiểm tra tình hình
của Lâm Quốc Đống. Hơn hai mươi năm rồi, chưa từng nghỉ lần nào.”

“Anh ta tên là gì?”
“Họ Lạc, tên là Lạc Thiếu Hoa.” Bác sĩ Tào mỉm cười, “Họ này rất ít

gặp, cho nên dễ nhớ.”

Đỗ Thành lập tức trợn tròn mắt. Tiếp đó, ông liền suy nghĩ rất nhanh,

dường như có một sợi dây vô hình, nối liền những mảnh vỡ rời rạc đó lại
với nhau, cuối cùng hình thành một bức tranh ghép hoàn chỉnh.

Nhưng, ông còn chưa kịp nhìn rõ toàn cảnh bức tranh ghép đó, điện thoại

di động trong túi áo đã đổ chuông.

Đỗ Thành lấy điện thoại di động ra xem, là Cao Lượng.
“A lô?”
“Anh Đỗ, em Lượng đây.” Giọng Cao Lượng rất khẽ, còn có tiếng vang,

dường như đang trốn vào lối thoát cứu hỏa, “Mã Kiện nhờ bộ phận bọn em
điều tra thông tin của một người, tên là…”

“Lâm Quốc Đống.” Đỗ Thành buột miệng, “Đúng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.