TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 386

tâm thần. Đây là một khái niệm rất rộng, có thể sử dụng từ này để chỉ rất
nhiều loại bệnh tâm thần.”

Ông nhìn Đỗ Thành đầy ẩn ý, rồi lại tiếp tục nói, “Nếu đã là hội chứng

rối loạn tâm thần, thì chắc chắn là đã phải chịu một cú sốc hoặc bị kích
thích về mặt tinh thần ở mức độ khá nghiêm trọng. Nhưng, tôi không thấy
bất cứ miêu tả nào trong hồ sơ điều trị của ông ta. Hơn nữa, theo như quan
sát của tôi đối với ông ta, biểu hiện của Lâm Quốc Đống rất khác so với
những bệnh nhân tâm thần khác.”

“Không phải ông đã nói là ông ta có tâm trạng và hành vi bất thường

sao?”

“Ha ha.” Bác sĩ Tào cười, “Nếu là ông, bị nhốt ở đây mười mấy năm,

ngày nào cũng tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần từ sáng đến tối, ông có bình
thường được không?”

“Ý của ông là?”
“Tôi không có ý gì cả.” Bác sĩ Tào lập tức trả lời, “Ông tự phán đoán.”
Đỗ Thành mỉm cười, ông bỗng nhiên lại nhớ đến một việc.
“Ông vừa hỏi tôi có phải là người của bộ phận thanh tra không.” Đỗ

Thành để ý quan sát sắc mặt của bác sĩ Tào, “Có liên quan đến sự việc này
không?”

Bác sĩ Tào lưỡng lự một lát, “Đây cũng là phỏng đoán của tôi thôi. Trước

tiên, tôi muốn nói rõ rằng, tôi không hề phủ định việc Lâm Quốc Đống là
bệnh nhân tâm thần. Nhưng, ông ta đã nhập viện điều trị hai mươi hai năm,
có phải vì ông ta đã từng phạm một tội gì đó, đây được coi là một biện
pháp trừng phạt thay thế?”

“Ồ?”
“Tôi lấy một ví dụ cho nhé.” Bác sĩ Tào ghé sát lại, nói nhỏ, “Cái từ “cho

mắc bệnh tâm thần”, chắc ông đã từng nghe nói rồi chứ?”

Tất nhiên là Đỗ Thành đã từng nghe nói. Nó được dùng để chỉ việc một

số người bình thường (ví dụ như những người có ý kiến phản ánh, tố
giác… đối với chính quyền) bị đưa vào bệnh viện tâm thần để điều trị cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.