TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 443

“Không ạ.” Ngụy Quýnh không dừng bước, cậu chầm chậm đi về phía

tòa nhà nhỏ, “Cháu chỉ cảm thấy, ông không hề đơn giản như lúc cháu mới
quen.”

Kỷ Càn Khôn lại im lặng một lúc, “Cháu muốn nói đến chuyện của

Trương Hải Sinh?”

Đợi mấy giây, thấy Ngụy Quýnh không trả lời. Ông thở dài một tiếng,

một mình nói tiếp, “Ta cũng là bất đắc dĩ không còn cách nào khác, muốn
tự do hoạt động ở đây, không có Trương Hải Sinh không được. Hơn nữa,
thời gian của ta không nhiều nữa. Cứ tiếp tục thế này, hoặc là ta sẽ phát
điên, hoặc là sẽ chết.”

Kỷ Càn Khôn nhìn tòa nhà nhỏ mỗi lúc một gần phía trước mặt, “Gã đó,

ta đã tìm hắn hai mươi ba năm. Nếu kiếp này ta không thể trả được mối
thâm thù cho vợ, có chết cũng sẽ không nhắm mắt được.”

“Giết chết một phụ nữ bằng thủ đoạn như vậy, cho dù vì mục đích gì đi

chăng nữa, hắn cũng buộc phải trả giá.” Ngụy Quýnh dừng chiếc xe lăn ở
cửa tòa nhà nhỏ, “Lão Kỷ, ông cứ yên tâm, ông sẽ chờ được đến ngày đó.
Hơn nữa, sẽ không xa quá đâu.”

“Ồ?” Kỷ Càn Khôn ngạc nhiên quay đầu lại, “Ý của cháu là?”
Ngụy Quýnh ấn tay cầm của chiếc xe lăn xuống, đưa bánh trước lên bậc

thềm, “Chúng ta về thôi.”

Cậu hất hàm về phía phòng của Kỷ Càn Khôn, “Chú Đỗ Thành chắc là

sắp đến rồi. Chú ấy có chuyện muốn nói cho ông biết.”

Đỗ Thành và Nhạc Tiêu Tuệ đứng ở hành lang. Kỷ Càn Khôn vừa chào

họ vừa mở cửa phòng. Vào trong phòng, Kỷ Càn Khôn mời họ ngồi xuống,
đồng thời bảo Ngụy Quýnh đẩy mình đến bên bậu cửa sổ. Lúc quay đầu lại,
phát hiện thấy cả ba người đều đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn ông.

“Làm gì vậy, nghiêm trọng thế?” Kỷ Càn Khôn nhìn nét mặt nặng nề của

họ, bất giác bật cười. Nhưng dường như ông chợt ý thức được điều gì đó,
nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm, “Cảnh sát Đỗ…”

“Lão Kỷ,” Đỗ Thành nhìn Ngụy Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ một cái,

“Chúng tôi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.