“Đợi đã!” Kỷ Càn Khôn đột nhiên đưa tay ra ngăn không cho Đỗ Thành
nói tiếp, tay kia cuống cuồng sờ lần trên người mình. Ngụy Quýnh ngẫm
nghĩ giây lát rồi lấy chiếc bật lửa ở đầu giường lên, đưa cho ông cụ.
Lão Kỷ run rẩy châm thuốc lá, rít một hơi to, sắc mặt đã bắt đầu trắng
bệch.
“Ông nói đi.”
Đỗ Thành mỉm cười, “Tìm thấy hắn rồi.”
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, Kỷ Càn Khôn phải mất đến một phút mới hiểu rõ
hàm nghĩa của nó. Ông kẹp điếu thuốc sắp hút hết ở tay, ngây người nhìn
Đỗ Thành, một hồi lâu sau mới bật ra một câu: “Là ai?”
Đỗ Thành mở chiếc túi da, lấy từ bên trong một tấm ảnh đưa cho ông.
“Hắn tên là Lâm Quốc Đống, là gia sư của Hứa Minh Lương.”
Nửa tiếng đồng hồ sau đó, Đỗ Thành kể lại tỉ mỉ cho Kỷ Càn Khôn nghe
quá trình họ đã làm thế nào điều tra đến Lâm Quốc Đống qua nước hoa,
dấu vân tay và những biểu hiện bất thường của Mã Kiện, Lạc Thiếu Hoa…
Kỷ Càn Khôn cứ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh mãi, nét mặt không biểu lộ
sắc thái gì. Cuối cùng, Đỗ Thành thậm chí bắt đầu nghi ngờ rằng ông đã
không nghe mình nói chuyện.
Sau khi kể xong, Kỷ Càn Khôn vẫn giữ nguyên tư thế bất động. Một lúc
lâu sau, ông mới lên tiếng hỏi: “Có khẳng định chắc chắn là hắn không?”
Đỗ Thành gật đầu: “Chắc chắn.”
Nếu như trước đây ông chỉ cao độ nghi ngờ Lâm Quốc Đống, thì tất cả
những hành động của Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa vào buổi tối hôm đó đã
khiến Đỗ Thành hoàn toàn khẳng định, không còn chút nghi ngờ nào nữa.
Hơn nữa, ông quyết định nói cho Kỷ Càn Khôn biết hung thủ là ai, cũng
chính vì hành động của Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa.
Tuy rằng Lâm Quốc Đống không hề phát hiện ra những người khác
ngoài Lạc Thiếu Hoa, nhưng hắn rõ ràng đã lâm vào một tình cảnh vô cùng
nguy hiểm. Đỗ Thành hiểu rất rõ tính cách và thủ đoạn của Mã Kiện. Mặc
dù ông không ngờ Mã Kiện lại bằng lòng hi sinh cả Trần Hiểu để trừ khử