TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 458

Đối phương vẫn im lặng, giống như một pho tượng đá vĩnh viễn không

bao giờ lên tiếng.

“Thiếu Hoa, không thể để chết thêm người nào nữa.” Đỗ Thành đưa một

tay ra, đặt lên vai Lạc Thiếu Hoa, “Anh nhất định phải giúp tôi.”

Ông dừng lại một lúc, “Coi như là tôi xin anh đấy.”
Một lúc lâu sau, Đỗ Thành cảm thấy pho tượng đá dưới tay mình khẽ

động đậy. Một tia hi vọng lóe lên trong lòng ông. Nhưng câu nói đầu tiên
sau khi pho tượng đá cất lời khiến lòng ông hoàn toàn nguội lạnh.

“Cậu đi đi.” Đôi mắt Lạc Thiếu Hoa đờ đẫn hư không, “Đừng ép tôi

nữa.”

Sau khi Đỗ Thành rời đi, Lạc Thiếu Hoa lại ngồi một mình một lúc, thẫn

thờ nhìn đường phố phía ngoài ô cửa kính. Sự việc đã hoàn toàn vượt ra
khỏi tầm kiểm soát của ông. Nó sẽ phát triển theo hướng nào, Lạc Thiếu
Hoa càng không thể nào biết được. Còn về kết cục cuối cùng sẽ thế nào,
ông thậm chí còn không dám nghĩ tới.

Sau khi lại hút thêm một điếu thuốc lá, Lạc Thiếu Hoa rút ví tiền chuẩn

bị thanh toán. Vừa đứng dậy, liền cảm thấy vai mình bị một bàn tay ấn
xuống. Ông bất giác quay đầu lại, nhìn thấy Mã Kiện vòng qua mình, mặt
tái xám, ngồi xuống phía đối diện bên kia bàn.

“Anh…”, Lạc Thiếu Hoa lập tức hiểu ra, “Làm sao anh biết Đỗ Thành

hẹn gặp em ở đây?”

“Nó theo dõi tôi, tôi lại không biết theo dõi nó sao?” Mã Kiện khoát tay

ra hiệu cho nhân viên phục vụ đi ra chỗ khác, “Nó nói với cậu cái gì?”

Lạc Thiếu Hoa cụp mắt xuống, “Muốn có chứng cứ trong tay em.”
Mã Kiện hừ một tiếng, dường như không hề bất ngờ, “Cậu thế nào?”
“Em không nói bất cứ điều gì.” Lạc Thiếu Hoa lắc đầu, “Em cũng không

thể đưa chứng cứ cho cậu ấy.”

“Ừ.” Mã Kiện lập tức đứng dậy, “Đi thôi.”
“Đi?” Lạc Thiếu Hoa ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, “Đi

đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.