TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 46

“Cũng tàm tạm.” Kỷ Càn Khôn nhìn cái cây bên cạnh, “Đó là một cây

đào, vào mùa xuân, hoa đào nở đầy cây, rất đẹp - Những gì chấp nhận được
thì chịu đựng, những gì không chấp nhận được, thì ta làm theo suy nghĩ của
mình.”

Ngụy Quýnh nhớ ra chiếc nồi điện nhỏ và thuốc lá trong phòng ông cụ,

cậu khẽ cười.

“Người nhà ông… có hay đến thăm ông không ạ?”
“Ta không có người nhà.” Kỷ Càn Khôn đáp rất dứt khoát, “Không có

con, vợ thì đã mất từ lâu lắm rồi.”

“Ồ?” Ngụy Quýnh dừng bước, rồi lại tiếp tục đẩy chiếc xe lăn về phía

trước, “Cháu xin lỗi.”

“Có gì phải xin lỗi đâu.” Kỷ Càn Khôn bật cười lớn, “Ta không thấy

mình có gì khác với mọi người.”

“Vâng.” Ngụy Quýnh nghĩ một lát, “Có điều, cũng cô đơn đúng không

ạ?”

“Chỉ có những người đã từng trải qua sự sôi động, mới cảm thấy cô

đơn.” Kỷ Càn Khôn nhìn những người già đang tụ tập nói chuyện hoặc
chắp tay đi một mình trong sân, “Ta đã sống một mình từ rất lâu rồi, nên đã
sớm quen. Hơn nữa…”

Ánh mắt ông cụ rời khỏi những người già, “Họ đâu có biết cô đơn là cái

gì.”

Bỗng chốc im lặng. Ngụy Quýnh cũng không biết nên nói gì, Kỷ Càn

Khôn dường như chìm đắm vào trong kí ức, thu mình trên chiếc xe lăn
không lên tiếng. Trong im lặng, chiếc xe lăn lại một lần nữa đi đến cuối con
đường, Ngụy Quýnh đang định quay trở lại đường cũ thì Kỷ Càn Khôn lên
tiếng: “Đẩy ta ra cổng đi.”

Ngụy Quýnh gật đầu, đẩy ông cụ lên con đường dẫn thẳng đến cổng

chính của viện dưỡng lão.

Trước cổng viện dưỡng lão là một con đường nhỏ, mặc dù rất hẹp nhưng

người và xe cộ qua lại rất tấp nập. Tiếng rao của những người bán đồ ăn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.