TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 464

Ông bỏ kính xuống, hướng ra phía cửa nói “vào đi.”
Cánh cửa mở ra. Nhạc Tiêu Tuệ bước vào, lật tay khép luôn cửa lại.
“Là cháu đấy à, mau vào đi.” Kỷ Càn Khôn hơi ngạc nhiên, “Cháu và

Ngụy Quýnh gần đây sao thế, toàn hành động một mình.”

“Cháu đi dạo phố, ngang qua đây.” Nhạc Tiêu Tuệ bỏ ba lô xuống

giường, “Nhân tiện vào thăm ông. Sao, cháu không được chào đón ạ?”

“Ha ha, tất nhiên là chào đón chứ.” Kỷ Càn Khôn bỏ cuốn hồ sơ trong

tay xuống, quay xe lăn đi tới, “Ăn cơm chưa? Hôm nay có canh sườn ngó
sen.”

“Cháu ăn rồi, ông cứ kệ cháu.” Nhạc Tiêu Tuệ ngồi bên giường, ngắm

nhìn Kỷ Càn Khôn từ trên xuống dưới, “Lão Kỷ, ông lại gầy đi rồi.”

“Thế à?” Kỷ Càn Khôn sờ lên má mình, “Dạo này ngủ không ngon giấc

lắm.”

Ông bỏ tay xuống, nét mặt trở nên u tối, “Ta biết Lâm Quốc Đống sống ở

ngay trong thành phố này, cùng hít thở một bầu không khí với ta. Nhưng, ta
không thể làm được gì.”

“Hắn sẽ bị trừng phạt.” Nhạc Tiêu Tuệ dừng lại giây lát, “Mỗi một người

gây ra tội ác, đều sẽ bị trừng phạt.”

Kỷ Càn Khôn ngẩng đầu nhìn cô. Cô gái nở một nụ cười ngọt ngào đáp

lại ông, “Cháu cạo râu cho ông nhé - dài thế rồi.”

Giống như lần trước, mười mấy phút sau, Kỷ Càn Khôn nằm thoải mái

trên chiếc xe lăn, trên mặt đắp một chiếc khăn mặt nóng. Tiếng khuấy kem
cạo râu vọng tới bên tai. Tiếp đó, ông nghe thấy tiếng sột soạt khi chiếc dao
cạo râu được mở ra, dường như Nhạc Tiêu Tuệ đang lướt nhẹ ngón tay qua
lưỡi dao.

“Ông có biết không, lão Kỷ, có lúc, nhìn thấy ông, cháu lại nhớ đến bố

cháu.”

“Ồ? Ông ấy cũng tầm tuổi như ta?”
“Ít tuổi hơn ông một chút.” Giọng Nhạc Tiêu Tuệ dần dần gần hơn, “Sau

khi mẹ cháu mất, ông ấy không lấy ai nữa, một mình nuôi cháu khôn lớn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.