TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 485

“A lô, tôi sắp đến ngay đây.” Điện thoại di động vừa kết nối, giọng lo

lắng của Đỗ Thành đã vọng ra, “Cậu ở đâu?”

“Cháu ở đầu con ngõ, không nhìn thấy họ.” Ngụy Quýnh gần như hét

lên, “Không phải là chú đã định vị điện thoại di động của cô ấy ạ?”

“Không nhìn thấy họ?” Đỗ Thành còn sốt ruột hơn, “Thông tin định vị

cho thấy cô ấy ở ngay chỗ giao nhau giữa con ngõ 102 và đường Tùng Sơn
mà.”

Chỗ giao nhau?
Ngụy Quýnh giơ điện thoại di động lên, đứng yên tại chỗ quan sát xung

quanh. Ngân hàng Giao thông. Cửa hàng dịch vụ di động Trung Quốc.
Quán hải sản Hỉ Lai Thuận. Trường tiểu học đường Tùng Sơn…

Một tòa nhà tối đen hun hút đứng sừng sững trước mặt, dường như một

con quái vật khổng lồ đang rình mò trong mưa.

“Có một tòa nhà, kiểu chưa thi công xong ấy.” Ngụy Quýnh hét vào điện

thoại: “Cháu lên trước, chú nhanh lên!”

Dứt lời, cậu liền ngắt điện thoại, nghiến răng, chạy về phía con quái vật

khổng lồ.

Lúc đi đến tầng 7, cô gái nghe thấy Lâm Quốc Đống nói khẽ ở sau lưng:

“Dừng lại, đi vào trong.”

Cô gái nghe lời, quay người, bước về một khoảng trống lớn ở phía chếch

trước mặt. Chức năng kiến trúc của tòa nhà này chắc là tòa nhà văn phòng,
không gian rộng hơn rất nhiều so với nhà dân bình thường. Có điều, chính
vì đang trong trạng thái tạm dừng thi công, tường và sàn nhà đều là vữa xi
măng thô. Gió lạnh kèm theo nước mưa thổi vào từ những ô trống lớn có lẽ
là để lắp cửa sổ sát sàn. Có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của thành phố.

Lâm Quốc Đống đảo mắt nhìn một vòng quanh khoảng trống, chỉ tay vào

một chiếc ghế gỗ vứt ở trong góc tường, “Mang nó ra đây.”

Cô gái làm theo. Chiếc ghế được dùng khi thi công, được lắp ghép một

cách đơn giản bằng ván gỗ, trông giống một chiếc giá gỗ, bên trên đầy xi
măng đã khô cứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.