Thời gian vô cùng gấp gáp, nhưng chỉ có hai lựa chọn: Một là, nhanh
chóng kéo cô gái lên, một khi cô gái được an toàn, mình hoàn toàn có thể
dễ dàng đối phó được với Lâm Quốc Đống.
Hai là,…
Cô gái đang treo người giữa không trung lủng lẳng chực rơi xuống. Bản
năng sinh tồn khiến cô ra sức kéo tay áo của người đàn ông. Cô không dám
nhìn xuống dưới, không dám tưởng tượng xem nền đất ở hai mươi mấy mét
phía dưới đó rắn đến thế nào.
Tay phải của cô bị người đàn ông túm chặt. Hai chân cô gái xoay đạp
trong không khí, đồng thời ra sức đưa cả tay trái ra, để cho mình an toàn
hơn.
Phía trên đầu cô, có thể nhìn thấy một nửa người thò ra và khuôn mặt
căng đỏ của người đàn ông. Người đàn ông đưa cả tay trái ra, định túm chặt
lấy tay cô gái. Nhưng, ngón tay của hai người chạm vào nhau mấy lần, mà
không sao với lấy được.
Bỗng nhiên, cô gái đang loay hoay trong không trung nãy giờ, đột ngột
dừng lại. Hai mắt cô trợn tròn, nhìn trừng trừng về phía chếch sau lưng
người đàn ông.
“Nhanh! Nhanh lên!” Cô gái lại giãy giụa, “Hắn… hắn ở sau lưng chú!”
“Im mồm!” Người đàn ông biết là có chuyện bất thường, sắc mặt đã tái
nhợt vì cố sức, tay trái vẫn cố gắng túm lấy cánh tay cô gái.
Nỗi sợ hãi của cô gái đã lên đến đỉnh điểm, cô cứ thế nhìn Lâm Quốc
Đống đứng ở cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống chăm chú quan sát người đàn
ông vẫn đang cố sức, hắn vung con dao nhọn trong tay lên.
Sau một luồng sáng ớn lạnh chói mắt, cơ thể người đàn ông bỗng thõng
xuống. Tiếp đó, mắt ông ta trợn to, cơ mặt run lên bần bật.
“Buông tay ra!” Cuối cùng cô gái cũng hét lên thành tiếng, “Chú mau
buông tay ra!”
Đó là lựa chọn thứ hai, nhưng ông ta không thể.