đối diện. Chiếc túi đeo chéo màu xanh lá cây trên người ông ta căng phồng,
chắc là đã chuẩn bị đủ tiền mặt.
Lâm Quốc Đống nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là 1 giờ 40 phút chiều.
Hắn vẫn cần chờ thêm một lúc, quan sát động tĩnh xung quanh. Sau khi
chắc chắn là không có cảnh sát mai phục, mới qua gặp Lạc Thiếu Hoa.
Vị cà phê chẳng ra sao, nhưng đây là thứ ngon nhất mà mấy hôm nay
hắn được uống. Lâm Quốc Đống chẹp chẹp miệng, bắt đầu sung sướng
tưởng tượng đến những món ăn ngon và sự tự do sau mấy tiếng nữa.
Người chủ sạp báo cạnh cửa vào ga. Nam thanh niên xách chiếc va li có
tay kéo màu đen ở cửa điểm bán vé. Nhân viên quét dọn vệ sinh trên quảng
trường trước mặt nhà ga. Người phụ nữ giơ tấm biển quảng cáo nhà nghỉ.
Đây là phần có thể nhìn thấy qua kính viễn vọng. Ga tàu hỏa đã nằm
trong tầm kiểm soát của cảnh sát. Trương Chấn Lương biết rất rõ là, ở bên
trong nhà ga, rất đông cảnh sát mặc thường phục đang trà trộn vào trong
những người chờ lên tàu, theo dõi chặt cửa soát vé B5.
Anh bỏ kính viễn vọng xuống, nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là 2 giờ
chiều, cách thời gian tàu chạy vẫn còn khoảng một tiếng rưỡi nữa.
“Lâm Quốc Đống sẽ không đến quá sớm.” Trương Chấn Lương quay
người nhìn Đỗ Thành, “Anh cứ nằm nghỉ một lúc đi.”
Vừa dứt lời, anh liền ngây người ra. Đỗ Thành đang nhìn vào một ô cửa
sổ ở phòng Cảnh vụ phía trước nhà ga, tay bóc nguyên một hộp thuốc giảm
đau ra khỏi tấm giấy nhôm.
Mặt ông vàng ệch, phù nề nghiêm trọng hơn. Bụng chướng lên như
trống, sợi thắt lưng da căng chật bên trên như chực đứt rời bất cứ lúc nào.
Đỗ Thành nhét chỗ thuốc giảm đau vào miệng, vặn mở nắp chai nước
suối, uống ừng ực hết nửa chai.
Trương Chấn Lương nhìn ông, trong lòng vừa sốt ruột vừa lo lắng.
“Sư phụ…”
“Hả?” Đỗ Thành lau miệng, khó nhọc nuốt đầy mồm thuốc giảm đau,
“Cậu vừa nói gì?”