TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 553

Kỷ Càn Khôn nhìn đồng hồ đeo tay, tính toán một chút, nét mặt trở nên u

tối.

Ngụy Quýnh chợt sững người, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Lão Kỷ,

chờ thêm một lúc nữa được không, Đỗ Thành có lẽ…”

“Không thể.” Kỷ Càn Khôn lắc đầu, “Nếu Lạc Thiếu Hoa chịu giao

chứng cứ ra, thì đã không cần đến giết Lâm Quốc Đống.”

Kỷ Càn Khôn lấy từ trong túi áo ra một con dao găm cảnh sát, “Ông ta

đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Ngụy Quýnh nhớ đến chiếc túi hồ sơ bị đốt cháy, lòng rối bời.
“Cảm ơn các cháu đã đi cùng ta nốt chặng đường cuối cùng.” Kỷ Càn

Khôn vỗ vào vai Ngụy Quýnh, ánh mắt hiền hậu, “Cảm ơn các cháu, ta đã
không còn nuối tiếc điều gì nữa.”

Tiếp đó, ông nhìn sang Lâm Quốc Đống, “Còn mấy phút nữa, để cho ta

và hắn vậy.”

Bỗng nhiên, Lâm Quốc Đống bật cười ha hả.
“Đúng thế.” Lâm Quốc Đống nhìn chằm chằm vào nửa điếu thuốc trên

tay, lại rít một hơi, “Tao cũng có điều muốn nói với mày.”

Ba người còn lại đều lập tức yên lặng, ngây ra nhìn hắn.
“Có phải mày muốn biết, trước khi chết, trông vợ mày thế nào không?”
Một luồng cảm giác lạnh toát lướt qua tim Ngụy Quýnh. Cậu quay đầu

nhìn Kỷ Càn Khôn - ông run bắn người, mặt trắng bệch.

“Mày nói đi.”
“Thực ra, trong bốn người phụ nữ đó, tao thích nhất là vợ mày.” Lâm

Quốc Đống chậm rãi phả ra một hơi thuốc lá, nghiêng đầu, liếc nhìn Kỷ
Càn Khôn qua khóe mắt, “Chân dài, ngực cũng lớn, da vừa trắng vừa mịn.”

“Câm mồm!” Ngụy Quýnh quát. Cậu không dám nhìn sắc mặt Kỷ Càn

Khôn, nhưng nghe thấy rất rõ ông nghiến răng ken két.

“Tao đã cưỡng dâm cô ta hai lần đấy, không muốn bỏ ra.” Lâm Quốc

Đống lấy ngón tay ấn bẹp đầu thuốc lá, hai tay đan chéo vào nhau, ôm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.