TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 56

“Nhạc Tiêu Tuệ, bỏ tiết một lần.” “Bà đất đai” nhìn từ phía trên cặp mắt

kính, “Nếu còn ai nói “có” giúp, sẽ xử lý theo tội đồng phạm!”

Sau khi điểm danh xong, giờ học bắt đầu. Luật đất đai vốn đã khô khan,

“bà đất đai” gần như là đọc giáo trình, khiến cho sinh viên càng khó mà có
hứng thú. Ngụy Quýnh miễn cưỡng lắng nghe mấy chục phút, sau đó tâm
trí bắt đầu phân tán.

Đầu tiên nghĩ đến chuyện vắng mặt của Nhạc Tiêu Tuệ, cũng không biết

cô đã bị “bà đất đai” tóm được mấy lần, liệu còn được thi không.

Sau đó nghĩ đến chuyện Nhạc Tiêu Tuệ bỏ cả học để đi mua thức ăn cho

mèo, và nghĩ đến bọn chó mèo ở trạm cứu trợ động vật hoang.

Tiếp đó là bài tập môn Thực tiễn xã hội của mình.
Tiếp nữa là tòa nhà nhỏ ba tầng và ông Kỷ.
Nghĩ đến ông Kỷ, Ngụy Quýnh đưa một tay lên chống cằm, tay kia

nghịch chiếc bút bi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời tiết hôm nay hơi ảm đạm,
không có nắng, tất cả mọi vật ngoài trời đều mất đi sắc màu, giống như một
tấm ảnh đen trắng. Những cái cây rụng hết lá và những tòa giảng đường
màu xám, đều như thể bị bao trùm bởi một lớp sương mỏng, nhìn không hề
có một chút sức sống.

Nghe nói, đối với người già, thời gian khó chịu nhất là mùa đông. Thứ

nhất, đây là mùa hay phát những bệnh liên quan đến tim mạch, thần kinh
hay hô hấp; Thứ hai, khắp mọi chỗ đều là cảnh héo tàn thê lương, thế nào
cũng khiến cho người ta có cảm giác bước vào tuổi xế chiều, đã sắp đi đến
tận cùng của cuộc đời. Ngay cả những thanh niên như Ngụy Quýnh cũng
không vui vẻ phấn chấn nổi, huống hồ những người già cô đơn không nơi
nương tựa như Kỷ Càn Khôn.

Không biết trong căn phòng nhỏ của ông Kỷ, lúc này có ảm đạm ngột

ngạt như vậy không?

Ngụy Quýnh khẽ thở dài, quay đầu lại, nhìn “bà đất đai” đang cầm cuốn

giáo trình trên bục giảng đọc diễn cảm, nhưng đầu óc không thể nào tập
trung được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.