TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 78

Ngụy Quýnh biết ông cụ cũng đang cố sức. Chỉ dựa vào hai cánh tay để

chống đỡ trọng lượng của cả cơ thể, ông cụ có thể trượt ngã xuống đất bất
cứ lúc nào. Cho nên cậu không kịp nghỉ ngơi, vội đỡ Kỷ Càn Khôn ngồi
vào xe lăn.

Đắp xong chiếc chăn len cho ông cụ, Ngụy Quýnh đứng thẳng người lên,

cả hai người đồng thời thở phào một tiếng. Kỷ Càn Khôn vỗ vào lưng cậu,
“Đưa ta về phòng đi, pha tí trà, chúng ta nghỉ ngơi một lát.”

Trương Hải Sinh vẫn còn ở trong phòng, đang khom lưng làm gì đó ở

giường của Kỷ Càn Khôn, thấy họ bước vào, Trương Hải Sinh vỗ cho chiếc
gối trên tay phồng lên rồi đặt xuống đầu giường. Mặc dù trông anh ta như
thể đang sắp xếp chăn gối, nhưng Ngụy Quýnh có thể khẳng định, anh ta
đang lục tìm thứ gì đó.

“Ông về rồi à?” Trương Hải Sinh làm ra vẻ tươi cười, chỉ vào chiếc

giường đơn, “Có cần nghỉ một lát không?”

“Không cần.” Kỷ Càn Khôn cụp mắt xuống, đưa tay ra hiệu cho Ngụy

Quýnh đẩy mình đến trước cửa sổ.

“Đi đâu thế ông Kỷ? Ông làm tôi lo lắng lắm đấy.”
“Đi dạo lung tung một tí.” Kỷ Càn Khôn không nhìn anh ta, quay người

về phía Ngụy Quýnh, “Ngụy, cháu mở chiếc tủ kia, bên trong có trà. Mình
pha tí trà uống.”

Trương Hải Sinh thấy vậy, đành nói “ông và cậu nói chuyện nhé”, rồi

lúng túng mở cửa đi ra.

Loại trà hôm nay là Lục An Qua Phiến, mùi hương thanh nhẹ, vị đậm đà.

Sau khi uống một cốc trà nóng vào bụng, nhịp thở của hai người cũng đều
dần. Mồ hôi trên người Ngụy Quýnh cũng đã ráo gần hết, cậu thoải mái tựa
vào cạnh bàn, nhấp từng ngụm trà.

Kỷ Càn Khôn lấy thuốc lá KENT ra hút, rất nhanh chóng, khói thuốc bay

đầy căn phòng nhỏ, lẫn với mùi thơm của trà, mang đến cho người ta một
cảm giác lười biếng khoan khoái.

Ngụy Quýnh khịt khịt mũi, bỗng nhớ đến người phụ nữ ở tầng 3.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.