TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 79

“Bà cụ đó…” Ngụy Quýnh thử dò hỏi, “là bạn của ông ạ?”
“Cũng không phải.” Kỷ Càn Khôn lắc đầu, “Ta chỉ biết là bà ấy họ Tần.”
“Thế ông…”
“Sau này kể dần cho cháu nhé.” Kỷ Càn Khôn cười cười, “Hôm nay mấy

giờ phải về?”

“Sắp rồi ạ.” Ngụy Quýnh nhìn đồng hồ đeo tay, “Một lúc nữa cháu còn

phải đến chỗ viện trưởng để viết nhận xét gì đó.”

“Nhận xét?”
“Vâng ạ.” Ngụy Quýnh bỏ cốc trà xuống, đứng thẳng người, nhìn thẳng

vào mắt Kỷ Càn Khôn, “Đây là giờ học Thực tiễn xã hội cuối cùng của
cháu rồi.”

“Cũng có nghĩa là,” Kỷ Càn Khôn dừng lại một lát, nhìn đi chỗ khác,

“Cháu sẽ không đến nữa?”

“Cũng không hẳn ạ.” Ngụy Quýnh nhận ra nỗi thất vọng sâu sắc trên

gương mặt ông cụ, chợt thấy mềm lòng, “Lúc không có giờ, cháu sẽ đến
thăm ông.”

“Dào, cũng không cần đâu.” Kỷ Càn Khôn cúi đầu xuống, khẽ phủi bụi

trên chiếc chăn len, “Thanh niên như cháu, không cần phải lãng phí thời
gian cho một ông già chán ngắt như ta.”

“Không phải đâu, lão Kỷ.” Ngụy Quýnh gãi đầu bối rối, “Ông rất thú

vị… Cháu cũng rất thích nói chuyện với ông.”

“Thú vị? Ha ha ha.” Kỷ Càn Khôn ngạc nhiên trợn tròn mắt, tiếp đó liền

bật cười to, “Ta sống hơn nửa cuộc đời rồi, đây được coi là lời đánh giá cao
nhất dành cho ta đấy.”

“Thật đấy ạ, cháu thấy ông không giống như những người già khác.”
“Ái chà.” Không biết tại sao, vẻ mặt Kỷ Càn Khôn hơi ảm đạm, “Tất

nhiên là khác.”

Ông cụ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa khuôn mặt dần dần nhuốm

màu vàng rực của ánh nắng mặt trời đang dần lặn xuống đằng tây, nửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.