TAM QUỐC CHÍ - NGỤY CHÍ - Trang 235

cậy vào công lao của tiên nhân cướp chiếm châu quận, trở thành bọn xấu,
tự giữ miền Giang Biểu, bôi bẩn gây bệnh. Trẫm mong hắn biết sửa đổi,
cho nên cắt đất phong Vương, sai phải ngoảnh mặt về phía nam xưng
thần

(12)

, bái đến chức Thượng tướng, lấy lễ cửu tích mà đối đãi. Quyền tự

chắp tay, hướng bắc cúi đầu, được sủng ái của bầy tôi, được vinh hoa của
phiên thần, chưa có ai được như Quyền vậy. Vậy mà mang lòng chó sói, ra
lệnh gây nạn, rút cuộc phản nghịch quên ân phản chủ, lừa trời dối thần, lại
dám tiếm hiệu. Cậy vào cái hiểm trở của miền Giang Biểu, quân Nhà vua
chưa đến đánh được. Từ đó đến nay, sai thuyền đi xa, vượt qua biển lớn,
thu nhiều tài vậy, dụ dỗ dân biên giới. Dân biên giới không biết cho nên
giao kết với hắn. Từ bậc trưởng lại trở xuống, chẳng ai chịu dừng. Lại sai
sứ là bọn Chu Hạ đưa trăm chiếc thuyền, dọc ngang nơi bờ biển, buôn bán
tấp nập. Đã không ngăn cấm, lại cho tặng ngựa khỏe, lại sai Túc Thư theo
Hạ kết thân. Ấp có mười nhà vẫn có người trung tín, người vùi vua vào chỗ
xấu, đấy là điều mà sách Xuân thu ghi chép. Nay các quận Liêu Đông,
Huyền Thố vâng theo nhà nước, những người đeo dải xanh dây đỏ có đến
hàng trăm hàng nghìn người, đội khăn lụa rủ dải tua, đều đeo ấn thao, vậy
mà không nói lời giúp đỡ bày kế tốt. Rùa ngọc vỡ trong hộp, hổ tê ra khỏi
rương

(13)

, đấy là lỗi của ai vậy? Nhà nước vì các ông mà hổ thẹn thay! Xưa

Hồ Đột có nói: ‘Cha dạy con làm phụ tá, thì lấy gì mà thờ vua? Phải dốc
hết sức, xong rồi mới thôi’. Mà nay lại hùa theo mưu xấu, đi theo kẻ gian,
há chỉ có cái giáo hóa của cha anh không được rõ, mà không phải vì cái
việc làm của con em mà thôi sao! Như cỏ dại hại lúa, theo gió mà đốt lửa,
thì cây củ đều bị cháy, há được lợi riêng sao? Vả lại việc này rõ là dễ thấy,
không phải soi vào việc được thua của thời xưa mà sách truyên ghi chép.
Miền Giang Nam, miền Hải Bắc

(14)

có cái hiểm của đất đai dài vạn dặm,

vua tôi miền Liêu Đông không có cái hại đáng lo lắng, lợi thì có chỗ không
lợi, quý thì có chỗ không quý, đấy là tự chán ghét chỗ yên vui mà tìm lấy
cái họa diệt vong, vứt tiết tháo trung tiết mà coi trọng cái tiếng phản
nghịch vậy. Quân trưởng của người Man Mạch vẫn biết yêu lễ nghĩa, lấy
đó mà thờ vua, mà cũng khó làm sao! Vả lại Túc Thư không có tội, bị ép

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.