TAM QUỐC CHÍ - NGỤY CHÍ - Trang 242

công võ đầy đủ, hiệu lệnh rộng rãi, yêu quý hơn cả Tề, Lỗ, ban xuống bầy
tôi, đều được nhận phúc lớn. Thật là dựa ân trời ban, phải nên trọn vẹn
trước sau, dốc hết sức đùi tay, để giữ mãi tước lộc. Vậy mà không ngờ một
sớm lại bị phá vỡ, Mong có ý an ủi, nghĩ về công trước kia mà lo buồn
không thôi, đau đáu vì bị rũ bỏ, khiến cho cả quận kêu than, vỗ ngực khóc
chảy máu. Những kẻ mà ba quân đánh dẹp là người Man, Di, Nhung,
Địch

(22)

, kẻ kiêu ngạo không phục, do đó mới dùng võ, chưa từng nghe nói

kẻ giữ nghĩa mà lại bị đánh giết vậy. Theo phép tắc của bậc vua hiền thì ở
cõi hoang phục có chỗ không theo chức phận, thì tu văn sửa đức, nếu lại
không đến thì mới đánh dẹp. Uyên có lòng cung kính, cẩn thận giữ chức,
chăm làm thờ vua, có thể nói là gắng gỏi vậy. Dốc hết trung tiết mà lại bị
họa hại, hát khúc Tiểu biện, viết tập Li tao

(23)

, đều là do đó vậy. Có kẻ nịnh

nọt, nói lời ngon ngọt, vẫn nên xét rõ, chỉ sợ không biết người tốt; lời gièm
giống lời thẳng, làm mê loạn vua hiền, phải xem lời văn thế nào, khiến cho
biết được nguyên nhân của nó. Nếu vua tin là có tội thì cũng nên có tam
hữu

(24)

, xét công mà giảm phạt, nên bàn bạc đến tám lần. Vậy mà ngầm

đem quân đến đánh úp, đại quân lén đến, vung đao ruổi ngựa, vào đánh
đất Liêu Đông. Dẫu là chó ngựa còn sợ chết, huống chi là người! Do đó
quan dân liều chết, chống lại quân của nhà vua. Uyên dẫu bị oan uổng,
đang bị họa hại nhưng vẫn cậy vào ân dày, trong lòng buồn bã cho rằng tất
do gian thần sắp đặt, tự ý ngang ngược, lại bảo bọn thần nói: ‘Năm Kiến
Quang thứ nhất thời Hán An Đế, Liêu Đông thuộc quốc Đô úy Bàng Phấn
nhận chiếu thư ngàu ất mùi tháng ba có lệnh là bắt lấy U Châu Thứ sử
Phùng Hoán, Huyền Thố Thái thú Diêu Quang. Nhưng thực ra không có
chiếu thư ngày ất mùi ấy, bèn sai Thị Ngự sử U Châu Mục xét hỏi gian thần
làm trái. Nay quan Thứ sử gièm vu tự ý làm trái lệnh sao’? Bọn thần bàn
cho rằng: ‘Thứ sử dấy binh, thiên hạ nhiễu động, đấy không phải tự ý mà
là có chiếu lệnh’. Uyên lại ngẩng mặt than thở, tự làm khổ thân không có
tội. Nghĩ kĩ rằng đất đai nuôi người cũng là vì có cái công to của tổ tiên,
lại muốn vứt mũ cởi thao, chạy trốn vào rừng núi. Bọn thần níu lại, thề
theo đến chết, đóng giữ cửa phủ, không nghe theo ý của Uyên. Nhưng bọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.