TAM QUỐC CHÍ - NGỤY CHÍ - Trang 514

Đức thường nói rằng: “Ta đã chịu quốc ân, về nghĩa phải lấy cái chết để

báo đáp. Ta muốn thân chinh đi đánh Quan Vũ. Năm nay nếu ta không giết
được Vũ, tất Vũ sẽ giết ta.” Sau thân chinh cùng với Quan Vũ giao chiến,
bắn trúng vào trán Vũ. Bấy giờ Đức thường cưỡi ngựa trắng, quân của Vũ
gọi Đức là Bạch mã tướng quân, mọi người đều kiêng sợ. Nhân sai Đức
đóng quân cách phía bắc Phàn Thành mười dặm, gặp lúc trời đổ mưa lớn
hơn mười ngày, nước sông Hán mênh mông, dưới chân Phàn Thành đất
bằng sâu năm sáu trượng, Đức cùng chư tướng tránh nước ngập ở trên đê.
Vũ cưỡi thuyền đến đánh, lính ở trên thuyền lớn bốn bề cùng bắn tên lên
trên đê. Đức không mặc áo giáp che tên, nhưng tên không bắn trúng. Tướng
quân Đổng Hành và bộ tướng là Đổng Siêu muốn hàng, đều bị Đức chém
chết. Giao chiến từ sáng sớm đến quá trưa, Vũ càng đánh mạnh, tên hết
nhắn, lại dùng đoản binh đánh tiếp. Đức bảo Đốc tướng là Thành Hà rằng:
“Ta nghe bậc lương tướng chẳng sợ cái chết để cẩu thả thoát thân, kẻ sĩ
cứng cỏi chẳng huỷ danh tiết để cầu sống, hôm nay, là ngày ta chết đây.”
Rồi càng đánh càng hăng, khí thế càng mạnh mẽ, nhưng nước dần dâng
cao, tướng sĩ đều ra hàng. Đức cùng một viên tướng cầm cờ chỉ huy, là hai
người khoẻ nhất, cùng giương cung đặt tên, cưỡi một chiếc thuyền nhỏ định
quay về doanh trại của Nhân. Nước lớn thuyền bị lật, cung tên rơi mất, chỉ
đành bám vào chiếc thuyền trôi trong làn nước, lúc bị Vũ bắt được, Đức
đứng thẳng không chịu quỳ. Vũ bảo rằng: “Anh ngươi ở Hán Trung, ta
muốn dùng ngươi làm tướng, sao chẳng sớm hàng đi?” Đức chửi Vũ rằng:
“Thằng ranh con, sao dám bảo ta hàng! Nguỵ vương có trăm vạn giáp binh,
uy chấn thiên hạ. Lưu Bị nhà mày chỉ là kẻ tầm thường thôi, há có thể địch
nổi sao! Ta thà làm con ma ở nước Nguỵ, chẳng thèm làm tướng của lũ
nghịch tặc vậy.” Sau cùng Đức bị Quan Vũ giết hại. Thái tổ nghe tin rất đau
xót, khóc rỏ nước mắt, rồi phong cho hai con làm Liệt hầu. Văn đế lên tức
vương vị, liền sai người tới mộ Bàng Đức ban cho thuỵ hiệu, có chiếu sách
rằng: “Trước kia Tiên Chẩn bị giết mất đầu, Vương Trục đâm cổ tự vẫn, bỏ
thân tuẫn tiết, đời xưa đã ngợi khen

(1)

. Nghĩ rằng sự quả cảm cương nghị

của quân hầu đã sáng rõ, việc vong thân vì quốc nạn đã thành danh, nổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.