TAM QUỐC CHÍ - NGỤY CHÍ - Trang 616

Mà sớ Phụ nói: ‘Nếu nước mất mà thần có thể còn thì thần lại không nói
ra’. Đấy là quyết ý vì mình, há lại vì nước sao? Như lời này, há không làm
tổn hại đến cái nghĩa nói thẳng, không phải là một chỗ kém của tờ sớ sao!
Vua làm đầu đỉnh, thần làm đùi tay, cùng thân còn mất, cùng chung được
mất. Hiếu kinh viết: ‘Thiên tử có bảy bầy tôi tranh bàn bạc, dẫu là không có
đạo lí cũng không làm mất thiên hạ’. Thần dẫu yếu kém, dám quên cái
nghĩa tranh bàn luận sao? Lời không tha thiết thì không đủ để Bệ hạ cảm
kích. Nếu Bệ hạ không xét lời thần, sợ rằng lộc to lớn của tô tiên sẽ rơi
xuống đất. Nếu mình thần chết đi mà giúp được một cái ấy thì một ngày
chết cũng như một năm sống. Kinh xin sắm quan quách, tắm rửa, cúi đợi
tội chết”. Tấu lên, Thiên tử cảm kích lòng trung ấy, tự tay viết chiếu. Hễ
triều đình hội bàn, Phụ thường thẳng thắn cho là giúp thiên hạ là trách
nhiệm của mình. Nhiều lần bàn can, Đế không nghe, bèn thường xin
nhường chức, không cho. Lúc chết, nhà không có của thừa, cháu là Báo
thay.


Bàn nói: Tân Bì, Dương Phụ ngay thẳng sáng suốt, can gián quên thân,

có phong thái sánh với Cấp Ảm

(15)

vậy…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.