nhìn xung quanh. Trong lúc lơ đãng, cảm giác như ánh mặt trời của Nhân
giới phá tan tầng sương mù, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi trên con đường
Hoàng Tuyền trải đầy hoa Bỉ Ngạn [1].
Nam tử kia nhanh nhẹn đi tới.
Bỗng nhiên ta nhớ lại, nhiều năm trước đây, có một nữ tử phàm nhân
đi ngang qua người ta có thì thầm một câu: “Hữu phỉ quân tử, như thiết như
tha, như trác như ma [2] .”
Cả ngàn năm trôi qua, đây là lần đầu tiên trái tim đá nhỏ bé của ta
rung động.
Hắn chậm rãi đến gần, đương nhiên không phải tới tìm ta, đơn giản vì
sau lưng ta chính là cầu Nại Hà đi sang Minh giới. Ta cảm thấy thật vất vả
mới gặp được một người như vậy, phải nắm chắc cơ hội khi gặp một người
tuyệt vời như hắn.
Ta tiến tới, nhỏ giọng gọi: “Công tử.” Ta muốn hành lễ với hắn giống
như các tiểu thư phàm nhân có lễ giáo trong sách. Nhưng mà ở trong đó chỉ
viết là nhẹ nhàng chào hỏi mà thôi, cũng không nói rõ cho ta biết phải có
động tác và tư thế như thế nào.
Ta suy nghĩ một chút, lại bắt chước dáng vẻ lũ u hồn suốt ngày khóc
lóc kêu gào trước mặt Diêm Vương, hai đầu gối quỳ “phịch” xuống, mạnh
mẽ dập đầu ba cái trước mặt hắn, “Công tử, xin hỏi quý danh của huynh là
gì?”
Đám tiểu quỷ xung quanh hít sâu hai ngụm khí lạnh, còn hắn ngơ ngác
đứng đó, ánh mắt kinh ngạc, trong chốc lát không trả lời được câu hỏi của
ta.
Đối nhân xử thế phải có thành ý, Hắc Bạch Vô Thường [3] rất hay nói
câu “Có thành ý thì mới làm tốt công việc.” Cho nên, lần nào bọn họ cũng