TAM THỂ: KHU RỪNG ĐEN TỐI - TẬP 2 - Trang 331

Không biết bao lâu sau, tiềm thức đã hoàn toàn biến mất của La Tập lại

khôi phục được một chút, anh lại có cảm giác, thấy lạnh buốt, cái lạnh
dường như phát ra từ bên trong cơ thể, khuếch tán như những luồng ánh
sáng, làm đóng băng cả thế giới. Anh thấy một vùng tuyết trắng, mới đầu
thì trên khoảng không gian trắng vô biên này không có gì, về sau chính
giữa màu trắng xuất hiện một chấm đen nhỏ, dần dần, anh nhận ra đó là
một bóng hình thân thuộc: Trang Nhan, cô đang ôm con của hai người, khó
nhọc bước đi trên cánh đồng tuyết rộng đến nỗi cảm giác như một mặt
phẳng hai chiều mênh mông. Cô quấn khăn màu đỏ, chính là chiếc khăn mà
cô đã quấn khi anh lần đầu tiên gặp cô trong tưởng tượng vào cái đêm tuyết
bảy năm về trước, gương mặt nhỏ nhắn của con gái anh đỏ hồng lên vì
lạnh, nó đang nằm trong lòng mẹ ra sức khua khoắng hai bàn tay xinh xắn
về phía anh, miệng kêu gì đó, nhưng anh không nghe thấy âm thanh nào.
Anh muốn chạy về phía họ, nhưng người mẹ trẻ và con gái đều đã biến
mất, tựa hồ tan chảy vào trong màn tuyết trắng. Kế đó, chính bản thân anh
cũng biến mất, thế giới tuyết ấy thu lại thành một sợi chỉ bạc rất mỏng
manh, trong bóng tối vô tận, sợi chỉ mảnh này chính là toàn bộ ý thức còn
sót lại của La Tập. Đây chính là dòng thời gian, bản thân sợi chỉ đứng yên
bất động, chỉ vươn dài vô hạn ra hai hướng, linh hồn La Tập bám vào trên
đó, nhẹ nhàng trượt về phía tương lai bất khả tri với vận tốc không đổi.

Hai ngày sau, một chùm sóng điện từ công suất lớn từ Trái đất bắn về

phía Mặt trời, sóng điện từ xuyên qua tầng đối lưu, bắn đến mặt gương
năng lượng trong tầng bức xạ, được khuếch đại lên mấy trăm triệu lần nhờ
bức xạ tăng cường, mang theo lời nguyền của Người Diện Bích La Tập, lao
ra ngoài vũ trụ mênh mông với vận tốc ánh sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.