TAM THỂ: TẬP 1 - Trang 178

Những người khác lần lượt rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại hai người

là Dương Vệ Ninh và Diệp Văn Khiết.

“Nếu cô không đồng ý, giờ vẫn còn kịp đấy.” Dương Vệ Ninh nói.

Diệp Văn Khiết biết được sức nặng của câu nói này, cũng lý giải được sự

lo lắng của Dương Vệ Ninh khi trông thấy cô dạo gần đây. Để phát huy tài
hoa của cô ở căn cứ, thì buộc phải cho cô biết tình hình chân thực của công
trình Hồng Ngạn, nhưng làm như vậy cũng đồng nghĩa với việc tia hy vọng
cuối cùng để Diệp Văn Khiết có thể rời khỏi núi Radar cũng không còn, căn
cứ Hồng Ngạn sẽ là chốn về cuối cùng của cuộc đời cô.

“Tôi đồng ý.” Diệp Văn Khiết khẽ khàng, nhưng kiên định.

Vậy là, vào buổi hoàng hôn đầu hạ ấy, giữa tiếng rít gào của cột ăng ten

khổng lồ trong gió giật và tiếng thông reo ở dãy Đại Hưng An xa tít, Dương
Vệ Ninh đã kể cho Diệp Văn Khiết nghe tính chất thực sự của công trình
Hồng Ngạn, đây là một chuyện thần thoại thời hiện đại còn khó tin hơn cả
lời nói dối của Lôi Chí Thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.