“Các vị, đừng ủ rũ thế, trong Hệ Mặt trời không ai có thể trốn thoát
được, thậm chí một con vi khuẩn, một con virus cũng không thể sống sót,
tất cả đều trở thành một phần của bức tranh khổng lồ này.” Bạch Ice nói,
lúc này, trông ông ta rất ung dung bình thản.
“Ngừng gia tốc đi.” Vasilenko nói, “Cần gì để ý chút thời gian này,
cuối cùng ít nhất cũng để mọi người hít thở thoải mái chút chứ.”
Động cơ tàu Mặc Khải đã tắt, cột lửa plasma ở đuôi tàu biến mất, phi
thuyền trôi nổi trong không gian tĩnh lặng. Kỳ thực, phi thuyền lúc này vẫn
đang gia tốc chuyển động về phía mặt phẳng hai chiều, nhưng do nó
chuyển động cùng với không gian xung quanh, những người trong phi
thuyền không cảm nhận được hiện tượng quá tải do gia tốc, họ đều ở trong
trạng thái không trọng lượng, hô hấp thoải mái.
“Các vị, có biết tôi nhớ đến điều gì không? Câu chuyện cổ tích của Vân
Thiên Minh, bức tranh của họa sĩ Lỗ Kim.” Bạch Ice nói.
Trên tàu Mặc Khải chỉ có một nhóm nhỏ biết về thông tin tình báo do
Vân Thiên Minh cung cấp, lúc này, chỉ trong nháy mắt, những người đó
đều hiểu ra hàm nghĩa thực sự của tình tiết này. Đây là một ẩn dụ đơn độc,
không có bất cứ tọa độ hàm nghĩa nào, vì nó quá đỗi đơn giản, quá đỗi trực
tiếp. Rất có thể, Vân Thiên Minh cho rằng đưa một ẩn dụ rõ ràng như vậy
vào câu chuyện là rất mạo hiểm, song anh đã chấp nhận mạo hiểm, vì
thông tin này cực kỳ quan trọng.
Nhưng anh vẫn đánh giá cao khả năng lý giải của loài người. Có lẽ anh
cho rằng, có phát hiện của tàu Không Gian Xanh và Vạn Vật Hấp Dẫn,
người ta có thể giải mã được ẩn dụ này.