“Để bảo tồn được lâu dài, những chữ ấy hẳn là rất lớn.”
Quan Nhất Phàm gật đầu đồng ý, hiển nhiên chỉ là để vui lòng Trình
Tâm. Hai người đứng lên quay lại tàu con thoi, chỉ một quãng đường ngắn
ngủi ấy thôi, nhưng họ vẫn dựa sát vào nhau, như thể lo lắng một khi tách
ra sẽ bị năm tháng chia lìa vậy. Quan Nhất Phàm ra lệnh cho phi thuyền
Hunter trên quỹ đạo, tiến hành thăm dò độ sâu từ xa trong bán kính ba
kilômét xung quanh tọa độ này, độ sâu thăm dò từ năm đến mười mét, tập
trung tìm kiếm chữ viết và những ký hiệu có nghĩa khác.
Mười lăm phút sau, phi thuyền Hunter bay qua trên đầu, mười phút
sau, nó gửi lại kết quả thăm dò, không có bất cứ phát hiện nào.
Quan Nhất Phàm lại ra lệnh cho phi thuyền thăm dò ở độ sâu mười đến
hai mươi mét. Lần này tốn hơn một tiếng đồng hồ, hầu hết thời gian là để
đợi phi thuyền bay qua lần nữa, cũng không phát hiện được gì. Ở độ sâu
này đã không còn đất cát nữa, mà chỉ có nham thạch rất rắn.
Quan Nhất Phàm tăng độ sâu thăm dò lên từ hai mươi đến ba mươi
mét, anh nói với Trình Tâm: “Đây là lần cuối cùng rồi, thăm dò từ xa
thông thường không thể sâu quá ba mươi mét được.”
Họ lại đợi phi thuyền bay quanh hành tinh Xanh một vòng. Lúc này,
mặt trời đang lặn, ráng chiều rực rỡ bao trùm khắp bầu không, mạ lên một
lớp vàng cho khu rừng màu tím.
Lần này thì phát hiện được gì đó, màn hình tàu con thoi hiển thị hình
ảnh do phi thuyền gửi về. Sau khi xử lý tăng cường độ nét, trong tầng
nham thạch màu đen, có thể lờ mờ nhận ra mấy chữ màu trắng: “chúng”,
“sống” , “một”, “đời”, “anh chị”, “chút”, “ở”, “khỏi”, “đến”..., màu trắng