TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 133

Hắn vuốt vuốt đầu nàng, bàn tay bao trùm gương mặt nóng bừng của

nàng, giọng nói trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Ngủ đi, ta ở ngay đây.”

Trái tim nhỏ bé yếu ớt của Đàm Xuyên suýt nữa vọt ra từ cổ họng,

muốn hỏi hắn vì sao lại hôn nàng, vì sao những lúc đáng ghét lại đáng ghét
đến vậy, những lúc dịu dàng lại làm người ta muốn rơi lệ… Vì sao vì sao?
Những câu hỏi vì sao dành cho hắn có nhiều lắm, nàng không biết câu trả
lời, có lẽ cũng không muốn biết.

Dè dặt nắm lấy tay hắn, hắn lập tức ôm trọn năm ngón tay nàng, đặt

lên ngực mình. Trái tim của hắn đập mạnh mẽ vững vàng, cứ dựa vào hắn
như vậy, phảng phất giờ khắc này nàng chẳng còn sợ hãi điều gì.

Qua hồi lâu, Đàm Xuyên rón rén mở miệng, dè dặt đề nghị: “Đại

nhân, ta, ta hay là cứ hiến thân đi?”

Bàn tay thoáng chấn động, Phó Cửu Vân mở mắt, bình tĩnh nhìn nàng.

May mà trời tối, hắn không thấy được khuôn mặt nóng cháy của nàng,

nhắm chặt mắt tựa như sắp anh dũng hy sinh vì đại nghĩa, cắn răng một cái:
“Ta nguyện ý hiến thân!”

Phó Cửu Vân lại ngáp một cái, uể oải nói: “Mệt chết đi, hôm khác nói

sau.”

“Hôm khác… Không có hôm khác đâu!” Lá gan nàng đột nhiên phình

lớn, “Cho ta hiến thân đi!”

Hắn vỗ vỗ đầu nàng, xoay người tiếp tục ngủ, cất giọng vô cùng khinh

bỉ: “Tỉnh lại đi, hôm nay đại nhân không có hứng, ngươi muốn hiến, đại
nhân lại chẳng thèm đâu. Ngủ đi! Không nói nữa!”

“Không có hôm khác thật đó nha?” Nàng thầm thì khe khẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.