TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 132

cảm giác vui thích tột độ. Không biết bám víu vào đâu, phảng phất như
từng sợi từng sợi tơ nhện, uyển chuyển triền miên dựa vào hắn, nhất thời
quên mất phải thoát ra, nên né tránh.

Phó Cửu Vân thở dốc nặng nề, đột ngột rời khỏi môi nàng, hôn nhẹ

lên mặt một cái, thanh âm khàn khàn: “… Đại nhân mệt rồi, bồi ta ngủ một
giấc.”

Đàm Xuyên còn chìm trong trạng thái choáng váng ngây dại, gật đầu

theo bản năng. Hắn lại lưu luyến trên đôi môi ướt át của nàng một chút, siết
chặt thân thể trong lòng, mở rộng áo choàng bao lấy hai người, trở mình
ôm nàng vào trong ngực, chôn mặt trong mái tóc thơm dịu của nàng, cuối
cùng nằm bất động.

Đàm Xuyên sửng sốt hồi lâu, dường như đột nhiên hiểu ra vừa rồi phát

sinh chuyện gì, lập tức hoảng hốt lo sợ, giãy giụa tránh ra một chút, nhỏ
giọng nói: “Đại, đại nhân… Ngài, ngài ngủ, ngủ rồi?”

Phó Cửu Vân uể oải “Ưm” một tiếng: “Đại nhân hôm nay mệt lắm rồi,

không cách nào thỏa mãn ngươi, hôm khác đi.”

Nàng đỏ bừng cả mặt, toàn thân tựa như bốc hỏa, lắp bắp giải thích:

“Ta, ta không phải có ý đó… Ta là muốn nói… Ngài, ngài có thể buông ta
ra hay không? Thế này… ta, ta không ngủ nổi…”

Hắn quay mặt sang, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng: “Không ngủ nổi? Ý

tiểu Xuyên Nhi là, hôm nay muốn hiến thân cho đại nhân?” Nói xong thở
dài một hơi, duỗi cái lưng mỏi, xoay xoay cần cổ động động cánh tay, bắt
đầu cởi y phục: “Vậy tới đây đi, liều mạng bồi Xuyên Nhi.”

Đàm Xuyên gắt gao che cổ áo, ra sức lắc người trốn tránh: “Không

không! Thế này tốt lắm rồi! Ngủ thôi ngủ thôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.