TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 170

Phó Cửu Vân cũng đang cười, dịu dàng nói: “Ta vẫn rất nghiêm túc.

Muốn giữ lại một người bên mình, hi vọng người ấy quên đi hết thảy những
sự tình không nên do người ấy gánh vác kia. Ta muốn người ấy ở bên cạnh
ta nở nụ cười, có giả ngây giả ngốc cũng chẳng sao. Nhưng người ấy lại
cho rằng ta đang nói đùa.”

Hô hấp của nàng trở nên rối loạn, vội quay mặt đi: “Ta không hiểu lời

ngài.”

“Là không muốn hiểu?” Hắn trầm ổn vững vàng như núi Thái Sơn,

không chút rối loạn, “Đàm Xuyên, người nàng đã ở trước mặt ta, nàng còn
muốn trốn đi đâu? Ta đã bắt được nàng, từ nay về sau sẽ không buông nàng
ra. Nàng có thể làm gì được ta?”

Nàng quả thật chẳng thể làm gì hắn, chỉ có thể nhụt chí cười cười, có

chút bất đắc dĩ.

Phó Cửu Vân nâng tay nàng đến bên môi, chậm rãi hôn một chút,

thanh âm rất thấp: “Hãy ở lại sống những ngày vô lo mà một cô gái nên
có.”

Ánh mắt nàng hơi hơi chớp động, dường như đã bị lay động ít nhiều.

Phó Cửu Vân nhìn thật lâu, rốt cục chậm rãi buông tay, yêu thương sờ sờ
đầu nàng.

Trên đài cao, khúc Đông Phong Đào Hoa đang giữa hồi say sưa, Long

Vương đột nhiên mở miệng: “Khúc Đông Phong Đào Hoa này quả nhiên
mềm mại uyển chuyển, chỉ là thiếu chút khí thế oai hùng. Hay là để đám
đào kép múa kiếm của ta tới góp vui một phen.”

Nói rồi vỗ vỗ tay, lập tức có mười mấy nam tử tuổi trẻ mặc y phục hai

màu đen trắng cầm theo kiếm lên sân khấu, khiến cho các thiếu nữ đang
nhảy múa lộ vẻ kinh hoảng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.