TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 168

Cổ họng nàng bỗng nghẹn lại như có gì tắc ở bên trong, nằm mơ cũng

không nghĩ tới hắn sẽ nói những lời như vậy. Những lời mà ngay cả Tả Tử
Thần cũng chưa từng nói, hắn lại cứ thế nói ra. Đáy lòng như có làn sóng
điên cuồng mãnh liệt trào dâng, hết thảy trước mắt đều trở nên mơ hồ
không rõ. Nàng chỉ có thể cắn răng, bình tĩnh nhìn chằm chằm một điểm
trước mắt, để tâm tình suy sụp bên trong không đến nỗi phá hủy vẻ bình
tĩnh mặt ngoài.

Thế gian tình người ấm lạnh, biến ảo khó lường, trọn đời là một thời

gian rất dài, có thể nào nói ra miệng dễ dàng như vậy? Thế nhưng ngữ khí
của hắn, biểu tình của hắn, lòng bàn tay ấm áp của hắn đều cho nàng biết:
đây tuyệt đối không phải lời nói dối. Dường như đã tích tụ dưới đáy lòng
biết bao năm, rõ ràng rất quý giá, cho đến giờ lại vẫn một mực làm ra vẻ bị
gạt sang một bên cũng chẳng sao, bị thương tổn bị cự tuyệt cũng hoàn toàn
không e ngại.

Đàm Xuyên hít một hơi thật sâu, thanh âm khàn khàn: “… Ta không

hiểu.”

Hắn hơi hơi mỉm cười, chẳng thèm bận tâm: “Rồi sẽ hiểu, bởi vì ta sẽ

không buông tay.”

Nàng đột nhiên chớp chớp mắt, nước mắt sắp chảy ra đến nơi. Thanh

Thanh trên đài đang múa gì, Long Vương đang nói gì, thậm chí Huyền
Châu nhìn về hướng nàng lần thứ bao nhiêu, nàng đều không thể chú ý.
Bàn tay Phó Cửu Vân vuốt ve gò má nàng, giống như muốn che chở một
đóa hoa mỏng manh yếu đuối, bờ môi hắn mang theo hương rượu lẳng lặng
kề sát, dịu dàng hôn lên gương mặt lạnh giá của nàng.

“Đế Cơ Đại Yến, ngươi còn muốn gạt ta bao lâu?”

Hắn bình tĩnh hỏi nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.