TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 166

nỗi cả người gầy xọp đi, có điều những chuyện này đều chẳng là gì nếu so
sánh với thần tình u oán thương tâm trên mặt nàng ta, hai mắt nàng ta chỉ
nhìn chằm chằm bóng lưng của Tả Tử Thần, dường như sắp bật khóc đến
nơi.

Sơn chủ khẽ nhíu mày, ho nhẹ một tiếng: “Huyền Châu, tới đây ra mắt

Bạch Hà Long Vương.”

Huyền Châu miễn cưỡng ổn định lòng dạ rối bời, vội vàng bước lên

đài, chợt thấy Đàm Xuyên đang lẳng lặng nhìn mình, bước chân nàng ta
không khỏi chậm lại, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, không
ai nhường ai, mãi cho đến khi nàng ta quỳ trước bàn của sơn chủ, dập đầu
sát đất, thấp giọng nói: ” Đệ tử Huyền Châu bất tài bái kiến sư phụ, bái kiến
Long Vương đại nhân.”

Nữ tử xưa nay cao ngạo này, ăn nhờ ở đậu đến hôm nay, cũng không

thể không cúi đầu rồi. Không muốn nhìn dáng điệu khom lưng cúi đầu của
nàng ta, Đàm Xuyên quay mặt đi. Bàn tay bỗng nhiên bị siết chặt trong một
lòng bàn tay ấm áp, thì ra là Phó Cửu Vân. Hắn không nhìn nàng, chỉ nắm
chặt tay nàng, cúi đầu uống chén Tương Phùng Hận kia. Uống một nửa, lại
đưa cho nàng, thấp giọng nói: “Muốn uống không?”

[Không hiểu sao đoạn này tên rượu lại thiếu mất chữ “Vãn”]

Đàm Xuyên miễn cưỡng cười nhận lấy, nghĩ tới những lời đùa cợt

bình thường, không biết vì sao lại nói không nên lời, đành phải lan man:
“Rượu này tên rất hay, Tương Phùng Hận Vãn, không hổ là rượu của thần
tiên, đến cái tên cũng sâu xa như vậy.”

Phó Cửu Vân ngẩng mặt quay đầu cười với nàng: “Đã tương phùng,

thì không có hận vãn. Chỉ cần ta thích, vô luận thế nào cũng sẽ trở thành
của ta.”

[đã ‘gặp nhau’, thì không có lời ‘hận muộn’]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.