tay ước lượng, sau đó cười nói: “Quýt là loại quả tệ nhất, bên ngoài tròn
trịa vàng rực, nhìn vào thấy vui vẻ vô cùng, ai ngờ lại che giấu sự xấu xa,
vỏ quýt vừa chua vừa chát, không thể ăn được, có khi bên trong cũng đều là
thối rữa. Trước mắt, quả quýt này đã bị ta lột sạch, ngươi nói xem, là ngọt
hay chua?”
Đàm Xuyên rất biết nghe lời, nghiêm trang trả lời: “Cái này… Nếu đại
nhân sợ chua, tiểu nhân nguyện vì ngài mà nếm thử trước.”
Phó Cửu Vân quả thật không ngờ nàng trả lời láu cá như vậy, trực tiếp
lảng tránh vấn đề nhạy cảm. Hắn cười cười, tung quả quýt vào lòng nàng,
Đàm Xuyên nhanh tay bắt được, lại thấy hắn đứng dậy đang bước tới chỗ
mình, vươn ra một tay. Nàng theo bản năng nhắm tịt mắt, nhưng bàn tay kia
chỉ sờ sờ trên đầu nàng, tiếng nói của hắn vang lên dịu dàng: “Tiểu Xuyên
Nhi, ta thích trẻ nhỏ lanh lợi, ngươi lại rất lanh lợi. Đêm nay theo ta đi dự
tiệc nhé?”
Đàm Xuyên thở dài nhẹ nhõm, thì ra cái hắn gọi là “hầu hạ” chỉ là như
vậy. Nàng đang muốn gật đầu đáp ứng, Phó Cửu Vân lại cười nói: “Có điều
bộ dạng ngươi thế này thật khó coi, tắm rửa thay quần áo rồi nói sau.”
Nàng vội vàng xua tay: “Hả? Phải tắm rửa thay quần áo? Vậy… Tiểu
nhân không đi nữa…”
Phó Cửu Vân ngồi xổm xuống, vươn tay nâng cằm nàng, quan sát tỉ
mỉ: “Ta nói rồi, không phải cứ dùng dầu hoa quế là có thể trở thành mỹ nữ.
Tiểu Xuyên Nhi, không bằng để đại nhân ta dạy cho ngươi làm mỹ nữ thế
nào?”
Đàm Xuyên cương quyết: “Tiểu nhân lập chí làm một tạp dịch thật tốt,
về phần mỹ nữ gì đó… Tư chất không đủ…”
Phó Cửu Vân “Ừm” một tiếng, đứng dậy, cười nói: “Nếu thế thì ta
đành đi một mình vậy. Tiểu Xuyên Nhi muốn làm một tạp dịch tốt, vậy