TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 49

Phó Cửu Vân bình tĩnh đi ra sân sau, chợt thấy cửa thư phòng mở

rộng, hắn ló đầu vào, bắt gặp Đàm Xuyên đang cầm một cái khăn, rất cẩn
thận mà chà lau bình hoa cổ đặt trên giá sách. Vóc dáng nàng không cao,
đầu mũi chân kiễng lên hơi run rẩy, bình hoa cũng bị nàng làm cho nghiêng
trái nghiêng phải, lung lay sắp đổ.

Phó Cửu Vân thở dài một hơi: “Vì sao không lấy xuống mà lau?”

Đàm Xuyên bị dọa giật mình thét một tiếng, bình hoa kia cứ thế thẳng

tắp rơi xuống, “choang” một cái vỡ vụn trên mặt đất. Nàng khóc nức nở
nhào tới, cả mặt đầy nước mắt nước mũi, ngay cả lão luyện như Phó Cửu
Vân cũng nhịn không nổi mà hít một ngụm khí lạnh: “Ngươi… cũng thật
bẩn…”

“Cửu Vân đại nhân! Ngài trở về rồi! Tiểu nhân đáng chết vạn lần a!”

Đàm Xuyên tỏ ra đau khổ tột cùng.

“Làm sao vậy?” Phó Cửu Vân vừa hiếu kỳ vừa buồn cười, thấy nước

mắt nước mũi của nàng rớt xuống quần áo mình, hắn vội đẩy nàng ra: “Đi,
qua bên kia lau mặt sạch sẽ đã.”

Đàm Xuyên run run lấy khăn tay dụi mắt, vừa dụi vừa tiếp tục khóc

lóc: “Đại nhân ngài dặn dò nhất định phải giặt sạch quần áo, tiểu nhân
không dám sơ suất, liền ra sức chà xát. Thế nhưng quần áo của ngài đều
làm từ loại vải mềm, chà xát hai cái liền rách…”

Phó Cửu Vân biến sắc, không đợi nàng nói xong đã chạy ra sân sau.

Trên cây sào trúc ở sân sau phơi đầy quần áo còn ướt sũng, phất phơ đu đưa
theo gió. Hắn tùy tay rút một chiếc áo, giũ mạnh trước gió, lưng áo chình
ình một lỗ thủng lớn. Lại rút ra một cái quần, trên đầu gối thủng lỗ chỗ vô
cùng thê thảm. Toàn bộ quần áo ở sân sau, cư nhiên không có một cái nào
còn nguyên vẹn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.