TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 92

Ngoài cửa sổ có bóng người vụt qua, không ngờ lại có kẻ trốn trong

góc tường nhìn lén, tuy rằng đã lẩn rất nhanh, Đàm Xuyên cũng kịp nhận
ra, đó là đám tỳ nữ của Huyền Châu. Nàng thầm cười khổ trong lòng, Phó
Cửu Vân đập nát hai con thú đá tôn quý trước phủ đệ của người ta, hả giận
thì hả giận thật, nhưng Huyền Châu mà chịu buông tha cho hai bọn họ thì
đúng là có quỷ.

“Có đi không?” Phó Cửu Vân chậm rãi hỏi lại một câu.

Đàm Xuyên lập tức thay một bộ quần áo tử tế, cười xán lạn: “Tiểu

nhân sao dám không đi? Đi chứ! Nhất định phải đi!”

***

Điện Phi Hương nằm chính giữa chốn núi tiên, phía trên tầng tầng lớp

lớp bậc thang bằng đá trắng là cung điện vàng son lộng lẫy, tường vân ngũ
sắc, mang một khí phái hoàn toàn khác biệt so với cung điện của các bậc đế
vương chốn trần gian. Trước điện đặt bốn lư hương khổng lồ bằng đồng
thau, khói nhẹ vấn vít, mùi hương trầm tĩnh mà thanh cao, là loại đàn
hương trân quý ngàn vàng cũng khó mà mua được.

Đã có rất nhiều đệ tử đứng trước điện, nam thì dáng dấp đĩnh đạc, khí

vũ hiên ngang, nữ thì người người xinh đẹp, làn da như tuyết gương mặt
như hoa. Đàm Xuyên thấy khí thế này, cũng không khỏi ngậm ngùi một
chút trong lòng, sơn chủ này thật biết hưởng phúc, ngay cả bậc vua chúa ở
nhân gian, có tiếng hậu cung mỹ nhân ba nghìn, cũng đâu được nhìn qua
nhiều thiếu nam thiếu nữ đến vậy? Người đẹp tụ hội một chỗ, quả là cảnh
đẹp ý vui.

Phó Cửu Vân nghiễm nhiên là người được hoan nghênh nhất ở đây,

vừa mới tới liền được một đám mỹ nữ oanh oanh yến yến vây quanh, vừa
cười vừa nói, Đàm Xuyên bị đẩy tít ra xa, thiếu chút nữa thì ngã lộn nhào,
phải vịn vào tường mới có thể đứng vững.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.