TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 93

Đồ phóng đãng phong lưu… Nàng hung hăng chửi thầm hắn, lần đầu

tiên gặp hắn phía trong này, cũng là tình thế như vậy. Mắt thấy hắn đứng
giữa một đám oanh oanh yến yến, mặt mày rạng rỡ, nói nói cười cười, rõ
ràng là đã quá quen với tình cảnh này, phẩm cách của con người này, thật
sự còn phải xem xét lại.

“Cửu Vân ca ca, mấy ngày nay đều không tới chơi với bọn ta! Không

phải chê bọn ta phiền phức rồi đấy chứ?

“Cửu Vân ca ca, người ta vừa học làm món điểm tâm mới, chàng nhất

định phải tới nếm thử đó nha!”

Liên tiếp đều là “Cửu Vân ca ca”, Đàm Xuyên sờ sờ cánh tay, thấy đã

nổi lên một tầng da gà, bèn lặng lẽ tránh ra xa, chỉ hận chính mình không
biết tàng hình.

“Cửu Vân!” Tiếng gọi của Thanh Thanh cô nương bất chợt vang lên,

Đàm Xuyên đang ngồi trong một góc cố thu nhỏ mình như một cái bóng,
thấy nàng ta tới, cũng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn qua. Không biết
tại sao lại nghĩ tới đêm qua Phó Cửu Vân trong lúc ngủ mơ đã gọi tên
Thanh Thanh, bàn tay mơn trớn của hắn khi ấy dịu dàng tới mức làm tim
người ta tan chảy.

Thanh Thanh tựa như một nàng bướm phượng điệp*, nhẹ nhàng duyên

dáng lướt qua đám người, khoác lấy cánh tay Phó Cửu Vân, gương mặt
tươi tắn như hoa. Đàm Xuyên bỗng cảm thấy một sự trống rỗng mờ mịt,
nâng tay sờ sờ khuôn mặt mình, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

“Khúc Đông Phong Đào Hoa tập luyện thế nào rồi?” Phó Cửu Vân

thản nhiên hỏi một câu không nên hỏi.

Sắc mặt của Thanh Thanh lập tức tối sầm, một lúc sau mới lạnh nhạt

nói: “Còn thế nào được nữa? Chúng ta đã có một nàng công chúa bệ hạ
việc gì cũng thích giành trước, hạng dân đen hoang dã như ta sao có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.