TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 1039

một thanh phi kiếm màu xanh, sắc mặt vô cùng khó coi, lạnh lùng quắc mắt
nhìn Vương Bảo Nhạc.

Trong lòng Vương Bảo Nhạc không phục, các chủ này vừa đến đã đổ

hết sai lầm lên đầu hắn, nhưng hắn quen đọc tự truyện quan lớn, nên lúc
này cũng không hề lộ ra vẻ bất mãn gì, lại còn cung kính cúi đầu y hệt
những người xung quanh. Thậm chí đôi mắt lóe lên một cái, cố gắng giãy
giuạ bước lên vài bước.

Vài bước này giống như muốn thể hiện rõ sự kính sợ trong lòng và

muốn đến gần các chủ, nhưng vô tình lại đến gần Lâm Thiên Hạo hơn một
chút. Nhưng Vương Bảo Nhạc giống như không hề chú ý tới, ôm quyền cúi
đầu thật sâu với các chủ đang lơ lửng trên không trung.

- Xin các chủ bớt giận, học sinh biết sai rồi.

Nói xong, Vương Bảo Nhạc vội vàng thu hồi khôi lỗi ở bên cạnh lại,

nhưng khi chạm vào khôi lỗi này thì tiếng ư ử rên rĩ trong miệng nó chợt
vang lên chát chúa dữ dội hơn, đưa mắt nhìn về phía Lâm Thiên Hạo, giơ
hai tay ra như muốn van nài một cái ôm.

Màn này giống như đổ thêm dầu vào lửa, Lâm Thiên Hạo vốn tâm cao

khí ngạo, tự cho mình hơn người, nay lại bị kích thích quá lớn nên khó mà
giữ được lý trí. Cơn điên cuồng khó khăn lắm mới dằn xuống được lại bùng
lên, nếu như Vương Bảo Nhạc còn đang ở cách xa thì thôi, nhưng nay
khoảng cách còn chưa đến hai trượng...

Vậy nên Lâm Thiên Hạo đỏ mắt hét lớn một tiếng, điều khiển phi đao

linh bảo và vô số pháp khí bắn về phía Vương Bảo Nhạc, nhưng vừa mới ra
tay thì hắn chợt tỉnh người, thầm nghĩ không ổn, muốn thu hồi nhưng lại
quá muộn.

Động tác của hắn quá bất ngờ, lại nằm ngoài dự đoán của mọi người,

xung quanh không ai ngờ, các chủ đã ra mặt rồi mà tên Lâm Thiên Hạo này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.