TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 21

mà rợn hết cả gáy. Ngoài ra từ khi linh nguyên kỷ giáng xuống đến nay,
đám mãnh thú cũng lột xác cực nhanh không thua gì con người, sức lực cực
mạnh, lại còn vô cùng hung tàn, khiến cho các khu hoang dã đã trở thành
khu vực cấm với con người.

Trong lúc hai cô gái đang sụt sịt buồn lo, dưới một gốc đại thụ cách đó

không xa lại có một tên béo đang đứng đó với vẻ vô cùng không cam lòng,
tiện đà ngẩng đầu đái bậy.

Tên béo này đúng là Vương Bảo Nhạc, hắn không hề thấy hai cô nàng

đang đứng rửa vết thương ở gần đó, cũng không thèm nhìn bông hoa dại
xinh xắn vốn đang hé nụ hoa tươi mọc ngay dưới chân hắn đang bị dòng
nước nóng rẫy kia chà đạp...

- Chết tiệt, uổng công Vương Bảo Nhạc ta tự xưng biết nhìn mặt đoán

ý, có thể nhìn thấu lòng người trên đời... Thế mà nào ngờ lại bị đạo viện
Phiêu Miểu gài hàng!

- Cái đạo viện Phiêu Miểu này đúng là chơi hèn, diễn trò y như thật, vì

khiến cho mọi người tin tưởng mà dám để cho mọi người nhìn thấy phi
thuyền nổ thật!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc tức giận lắm lắm, thật sự là ba ngày này

cũng khiến hắn hết cả hồn luôn.

Ba ngày trước, hắn và các học sinh khác bất giác nằm ngủ chỏng cẳng

trong phòng tu linh, sau đó lại bị một tiếng nổ vang rền trời làm giật mình
tỉnh dậy, chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì thân thể đã bị một cỗ cự
lực đánh bay ra khỏi khí cầu, cũng may bản thân tu linh phục có tác dụng
giảm xóc và tránh sét đánh nên bọn họ mới miễn cưỡng rơi xuống khu rừng
mưa này, nhưng lại tận mắt nhìn thấy khí cầu nổ tung giữa cơn bão điện từ.

Sau ba ngày, Vương Bảo Nhạc và mọi người phân tán ở trong rừng,

thiếu đồ ăn, dã thú thì hung tàn, sợ hãi lẫn mờ mịt không biết tương lai ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.