TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 213

Dù là có đi nữa thì cũng vì số người chẳng có bao nhiêu nên khó mà

làm rần rần lên dược, điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc bắt đầu hành
trình thích đến câu lạc bộ đấu vật thường xuyên của hắn. Gần như mỗi lần
đến đây, trận đầu hắn chẳng có tiếng tăm gì, nhưng sau đó phát triển nhanh
chóng tới mức độ tất cả mọi người phát điên. Dần dà, khi Vương Bảo Nhạc
đã đến hơn 10 lần, dù hắn có an phận hơn đi nữa thì cái truyền thuyết về
con thỏ béo vẫn bị người ta đồn ra...

- Có nghe chưa, trong câu lạc bộ đấu vật mới có một con thỏ béo

chuyên gia bẻ ngón tay của người ta đó!!

- Nghe nói con thỏ béo này ác độc lắm, đánh nhau với người ta mà

trong mắt chỉ biết có bẻ ngón tay!

- Ta còn nghe nói tên này có sở thích lầy lội lắm, nếu như nguyên trận

đấu mà không cho hắn bẻ ngón tay thì ngón chân hắn cũng không bỏ qua!!

Đủ loại lời đồn và bàn tán lục tục truyền ra khắp câu lạc bộ đấu vật

này, đến cuối cùng, dù không tới mức người người đều biết, nhưng mỗi lần
Vương Bảo Nhạc xuất chiến thì nhất định sẽ bị người ta để ý tới ngay lập
tức. Thậm chí lần cuối cùng Vương Bảo Nhạc phát hiện lại có người chú ý
tới tất cả cửa ra vào ở lầu một.

Thế thì cũng thôi đi, nhưng hắn nghe ngóng từ chỗ khác biết được

hình như có người đang lập một liên minh thịt thỏ, làm cho hắn sợ hết hồn.
Cũng may là nhờ có mấy trăm trận chiến này khiến cho hắn đã vô cùng
thuần thục với Bài Thủ chỉ, hắn cảm giác mình nên an phận thì hơn, thế là
chấm dứt phần luyện tập của mình.

- Đám người này quá đáng thật đấy, nếu đã là câu lạc bộ đấu vật tự do

thì cần gì phải kích động như thế, ta có phải bẻ ngón tay đâu, ta đang luyện
Cầm Nã Thủ mà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.