TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 217

thân thể đang lao đến gần rốt cuộc cũng bị ảnh hưởng mà lảo đảo.

Sai lầm này khiến cho Vương Bảo Nhạc bắt được cơ hội, hắn cười

vang trực tiếp bước ra một bước đến trước mặt thân ảnh luyện tập, tay phải
nhanh như chớp túm lấy ngón tay của thân ảnh luyện tập, hắn bẻ lên thật
mạnh với nỗi kích động lẫn hưng phấn của mình!

- Qùy xuống gọi ba ba cho ta!

Toàn thân của thân ảnh luyện tập chấn động, mắt thấy thật sự sắp sửa

quỳ xuống thì trong mắt hắn đột nhiên lóe lên một cái, tia sáng này giống
hệt như tia sáng lóe lên từ cái mặt nạ màu đen. Lúc này nó lóe lên, lần đầu
tiên khóe miệng của thân ảnh luyện tập chợt thoáng ý cười, tay kia lại giơ
tay, ấn mạnh một cái xuống cổ tay của Vương Bảo Nhạc.

Một ấn này chẳng những giúp hắn trực tiếp đứng dậy mà lực phản

chấn đến từ cổ tay cũng trức tiếp khiến Vương Bảo Nhạc kêu thảm một
tiếng, bàn tay bủn rủn vô lực, không giữ được ngón tay của thân ảnh luyện
tập, không biết tại sao ngay cả lực hút nháy mắt cũng bị cắt đứt.

Chỉ như thế thì thôi đi, nhưng sau khi thân ảnh luyện tập đứng dậy thì

lại nhanh chóng giơ chân phải lên, đá một cú... vào ngay phần hạ bộ của
Vương Bảo Nhạc...

Một tiếng kêu thê thảm hơn cả lúc trước phát ra từ trong miệng của

Vương Bảo Nhạc, tiếng hét này đã không bình thường nữa mà chát chua
nhức hết cả tai. Những người chưa từng trải qua thì không thể nào hình
dung được tiếng hét đó nư thé nào đâu.

Thậm chí ngay cả Vương Bảo Nhạc dường như cũng nghe thấy một

tiếng răng rắc vang lên, nháy mắt đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy đau đớn
dữ dội trước nay chưa từng có khiến hắn mất hết sức lực, ôm hạ bộ của hắn
ngã lăn ra đất la hét thảm thiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.