TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 358

Cũng đúng lúc này, hàn quang trong mắt của lão già Bổ Mạch cảnh kia

lóe lên, tốc độ bộc phát, nhân lúc Vương Bảo Nhạc xoay người thì trực tiếp
leo lên, tay phải nhấc lên còn có cả tiếng hổ gầm phát ra từ trong miệng,
thậm chí nếu nhìn kỹ thì giống như quanh người của lão già này xuất hiện
một con hổ đen vô cùng hung ác.

Nhưng cũng trong nháy mắt khi lão tiến lên, mặc dù Vương Bảo Nhạc

đang nghiêng người, nhưng nháy mắt mầm mống thôn phệ trong người lại
bộc phát, một cỗ lực hút kinh người lập tức lan ra xung quanh, khiến cho
quanh người hắn tựa như xuất hiện một dòng xoáy vô hình, lão già kia biến
sắc, không thể điều khiển cơ thể đổi hướng, Vương Bảo Nhạc xoay người
lại, giơ tay phải lên tóm lấy cổ tay của lão.

Một tiếng răng rắc vang lên, cổ tay bị bẻ ngược ra sau, trong tiếng kêu

la thảm thiết của lão, Vương Bảo Nhạc lại đá thêm một cước vào hạ bộ của
lão khiến lão ta hộc máu, thậm chí dưới đũng quần của lão còn thấm ướt
máu, trực tiếp bị đá bay đi, ngã ra đất run rẩy.

Cảnh này khiến cho tất cả mọi người như ngừng thở, ai nấy đều hoảng

sợ hơn nữa, thật sự là quá trình lúc Vương Bảo Nhạc và lão già kia giao thủ
quá nhanh, ra tay lại dứt khoát và cực kỳ tàn nhẫn, điều này không khỏi
khiến cho bọn họ rung động.

Ba tên học sinh kia cũng mở to hai mắt, còn tên Trương Lam bị bẻ gãy

ngón tay kia lúc này cũng tái mặt, trong mắt ánh lên vẻ hoảng sợ, đang định
bò lùi lại thì Vương Bảo Nhạc đã đi tới bên cạnh hắn, giẫm chân lên nghiến
mạnh ngón tay bị bẻ gãy của hắn, trong tiếng thét đau đớn của gã, Vương
Bảo Nhạc lại thản nhiên mở miệng.

- Mau đi xin lỗi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.