TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 76

những người mắng chửi đứng gần Vương Bảo Nhạc, suýt nữa bị tiếng rống
của hắn làm cho lảo đảo ngã sấp xuống mặt đất, bên tai chỉ nghe thấy tiếng
ong ong nhức óc. Trong chốc lát bốn bề xung quanh lặng ngắt như tờ, bọn
họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có nằm mơ cũng không nghĩ đến
chuyện, trong túi đồ kia lại đựng một cái loa to cỡ đó.

Rõ ràng tới đây là để học mà! Bọn họ không thể hiểu nổi chuyện quái

gì đang xảy ra nữa, hẳn là vác loa đi học..

Thật sự cái này quá mức tưởng tượng, diễn biến quá nhanh, nhất là

tiếng thét kinh hồn bạt vía kia làm tất cả mọi người choáng váng đầu óc, kể
cả Liễu Đạo Bân cũng bị dọa sợ đến ngây người như phỗng, không khỏi
nhìn cái loa khủng bố trên tay Vương Bảo Nhạc thêm vài lần.

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt xuất hiện trên những gương mặt kia,

Vương Bảo Nhạc vô cùng hài lòng, thong thả nhét lại cái loa vào túi. Đây
là một trong những bảo vật hắn luôn giữ bên mình. Sau khi thuộc lòng bộ
tự truyện kia, hắn biết mỗi lần tranh cử đều sẽ có một màn diễn thuyết, cho
nên một cái loa khuếch đại âm thanh là cực kỳ hữu dụng.

Đảo mắt nhìn đám người bị mình dọa sợ, Vương Bảo Nhạc ngẩng cao

đầu ưỡn ngực đi thẳng về phía trước. Lúc ngang qua Liễu Đạo Bân, thấy
Liễu Đạo Bân do dự một chút, mắt hắn ta nhìn chằm chằm cái túi đựng loa,
sau đó ngoắc ngoắc tay với Vương Bảo Nhạc.

- Liễu Đạo Bân cũng hay ghê.

Vương Bảo Nhạc mắt sáng như sao, nhanh chóng ngồi xuống cạnh

hắn ta.

Đến lúc này, mọi người trong học được mới tỉnh mộng, vừa muốn nổi

giận mắng chửi tiếp thì nghe thấy tiếng chuông vang lên, một lão giả già
nua, mái tóc bạc trắng, thân hình gầy gò, mặc đạo phục màu đen, chậm rãi
bước nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.