TẬN CÙNG LÀ CÁI CHẾT - Trang 200

Agatha Christie

Tận Cùng Là Cái Chết

Dịch giả: DƯƠNG VĂN TÁM

Chương XXI

THÁNG THỨ HAI - MÙA HẠ

NGÀY THỨ MƯỜI BẢY

I

Ngày hôm sau là ngày hội đầu mùa trăng, Imhotep phải lên Lăng để làm
chủ tế. Yahmose đã nài nỉ cha hãy để việc đó cho anh làm thay nhưng
Imhotep khăng khăng không chịu. Dường như cố lập lại cái phong cách cũ
của mình, ông thì thầm:
- Nếu ta không tự đích thân coi sóc, làm sao ta dám chắc công việc làm
đúng đắn được chứ? Ta có bao giờ trốn trách nhiệm đâu? Chứ không phải
ta đã cung cấp, nâng đỡ cho tất cả các con…
Giọng ông chùng xuống:
- Tất cả? Tất cả? Ờ, ta quên… hai đứa con trai gan dạ của ta - thằng Sobek
đẹp trai với thằng Ipy thông minh yêu dấu của ta - chúng đã bỏ ta mà đi rồi
- còn Yahmose và Renisenb - đứa con trai và con gái thân thương của ta -
các con vẫn còn ở với ta… nhưng trong bao lâu, bao lâu nữa…
- Chúng con hy vọng là còn thật nhiều năm nữa cha ạ. - Yahmose nói, anh
nói khá lớn như thể nói cho một người điếc.
- Ơ… chuyện gì vậy? - Imhotep dường như rơi vào một cơn mê sảng.
Rồi, đột nhiên ông nói:
- Điều đó tùy thuộc vào Henet chứ nhỉ? Phải, tùy thuộc vào Henet.
Yahmose và Renisenb đưa mắt nhìn nhau:
- Cha, con không hiểu cha nói gì cả.
Imhotep lầm bầm điều gì họ không nghe rõ. Rồi, hơi cất cao giọng lên,
nhưng cặp mắt vẫn đờ đẫn và trống rỗng, ông nói:
- Henet hiểu ta. Mụ luôn luôn hiểu ta. Có mụ mới biết trách nhiệm ta lớn
lao đến chừng nào… lớn lao biết chừng nào. Đúng, lớn lao lắm… thế mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.