TẬN CÙNG LÀ CÁI CHẾT - Trang 97

- Anh Hori, anh thật là một người dễ chịu biết bao!
Anh mỉm cười:
- Hồi xưa tôi sữa chữa con sư tử gỗ cho cô bé Renisenb. Giờ đây cô ta có
những món đồ chơi khác.
Khi hai người về đến nhà, Renisenb bỗng quay lại.
- Em chưa muốn về nhà vội. Em cảm thấy em ghét tất cả bọn họ. Ồ, thật sự
không phải vậy, anh hiểu chứ. Chẳng qua là bởi vì em rối trí quá. Em mất
kiên nhẫn, và mọi người thì kỳ cục làm sao ấy. Hay là chúng ta leo lên
Lăng đi anh? Ở đó thật dễ chịu. Mình như cảm thấy… mình vượt lên trên
mọi thứ.
- Cô thật thông minh, Renisenb ạ. Đó cũng là điều tôi cảm thấy. Ngôi nhà,
việc cày cấy, trồng trọt…Tất cả đều nằm dưới kia, đều vô nghĩa. Người ta
phải nhìn vượt lên trên tất cả những điều đó - để nhìn đến sông lớn, và vượt
lên nữa, đến toàn bộ Ai Cập. Bởi vì chẳng bao lâu nữa Ai Cập lại sẽ trở
thành một vương quốc mạnh mẽ và vĩ đại như nó đã là trong quá khứ.
Renisenb thì thào, giọng mơ hồ:
- Điều đó có gì quan trọng không?
Hori mỉm cười:
- Không quan trọng với cô bé Renisenb đâu. Chỉ có con sư tử bằng gỗ là
quan trọng đối với cô ta thôi.
- Anh lại nhạo em rồi. Thế thì điều đó có quan trọng đối với anh không?
Hori thì thầm:
- Có quan trọng không? Ừ, tại sao lại quan trọng chứ? Tôi chỉ là một kẻ
giúp việc của một người tư tế. Tại sao tôi phải quan tâm đến việc Ai Cập vĩ
đại hay nhỏ nhoi?
- Anh hãy nhìn kìa - Renisenb chợt lôi sự chú ý của anh vào bờ đá phía trên
cao. Anh Yahmose và chị Satipy đang ở trên Lăng kìa. Và họ đang đi
xuống đó.
Hori nói:
- Vâng, có một vài việc trên đó phải giải quyết. Còn một vài cuộn vải gai
mà những người ướp xác không dùng đến. Yahmose bảo anh ta đem Satipy
lên đó để chị ấy khuyên anh ta nên làm gì với số vải thừa đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.