TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 105

- Lại bọn trinh sát, bày đặt nhậu nhẹt tầm bậy. Tụi bây tưởng hiệp định

là vĩnh viễn hòa bình chắc. Đáng treo cổ tụi mày lên cả lượt - chợt mắt
chạm vào chai rượu - Trời đất, xài sang quá ta. Chơi ngon đấy, thằng nào
đây.

Rượu ngon ngấm lịm đã bốc nhưng không thằng nào ho he một tiếng.

Vớ ông cạp lửa này, ngang gặp hạn.

- Thằng nào đây?

Tiếng C trưởng An đã sắt lại. Vẫn im thít cả lũ. Mắt mũi thằng nào,

thằng ấy dồn cả vào Biên mu-gich. Nhìn thế quá bằng khai. C trưởng An
cầm chai rượu, dí gần sát mặt thằng Biên:

- Mày hả?

Mặt Biên mu-gich thuỗn ra. Rõ làm phúc phải tội, tiền mất tật mang.

- Khá!

Cả bọn thở phào. Không ai ngờ kết cục lại hậu hĩnh đến thế. C trưởng

An bệt luôn cùng đám trinh sát. Ngày đầu tiên của ngừng bắn thật chẳng
đến nỗi nào. Nhưng chẳng thể ngờ rằng, đó chỉ là khoảnh khắc bình yên giả
tạo. Mọi việc sau đó lại bắt đúng nhịp cũ. Người đầu tiên, không phải ai
khác chính là Đáng anh nuôi.

Thực ra, nỗi hoan hỉ hòa bình kéo không được mấy nả. Ngày đầu tiên,

giá không có sự kiện bắn súng của anh nuôi Đáng cuốn vào, chắc cả A trinh
sát chẳng còn bụng dạ nào để vui thú. Không hẹp hòi gì, cả nước mừng,
mình đâu nỡ không vui. Nhưng vui sao đành. Cả A trinh sát, ruột thằng nào
cũng như đang ngậm lửa. Ngót tháng trời chưa đứa nào nhận được thư nhà.
Mà bom đánh vào Hà Nội khiếp thế. Những mười hai ngày đêm, B.52 rải
bom như vã trấu, biết bề nào nguyên vẹn. Có lẽ chả đâu như nước mình,
thằng ngày đêm giáp mặt với cái chết lại sốt vó lo cho người ở nhà. Chiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.