TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 116

thành phố, cả đi lẫn về đúng năm chục cây số đạp xe. Thi thoảng, gã mới
lén giở ảnh ra xem. Chả vụng trộm gì, nhưng phải làm thế để tránh họa. Ai
chứ Bình ních dám mất thêm bộ cánh nữa để lặp lại chuyện đã làm với ảnh
người yêu Long tẩu. Dám lắm, bọn trời đánh, thánh vật chả có việc gì chê
cả. Phớn lên, chúng nó làm tất. Cứ cẩn thận, tránh là hơn.

Ơ kìa, nước mắt Thuyên chảy. Mừng quá đấy mà. Lạ nhỉ, con người ta

buồn khổ khóc thì đúng rồi nhưng mừng vui cũng lại khóc, rõ thật buồn
cười. Tay gã bị văng mạnh. Gã thấy Thuyên chạy ra khỏi lán. Gã lại cười.
Bao mệt mỏi rũ đâu hết. Gã thấy người hớn hở. Chả mấy, mình sẽ qua đận
ốm này. Gã cố nhỏm người nhưng không được. Gã cất tiếng gọi:

- Thuyên ơi!

Không thấy tiếng trả lời. Thuyên đi trốn rồi. Ngượng mà lị. Ngày ở

nhà Thuyên chúa hay trốn gã. Mặc kệ. Rồi lại chả ùa đến ngay bây giờ. Cứ
đợi xem...

Ngày ở nhà.

Thoạt đầu, gã không mấy để ý đến Thuyên. Trong đám trai làng, dù

mẽ ngoài chỉ bình thường nhưng gã vẫn là người sáng giá nhất. Đã nói, gã
là người học rất giỏi. Cái sự học thời ấy là thống soái. Khi con người ta
chưa giàu, chưa được phép giàu thì sự thông thái của học vấn vượt lên trên
tất cả. Chưa thành này nọ, gã đã là tấm gương cho cả làng, cả xã soi vào.
Khối đứa trẻ cùng trang bị quắn đít vì gã. Có gì đâu, tại bố mẹ chúng đang
dưng lại suy tị:

- Ối giời ơi! Tiên nhân mày, con với cái. Trông con người ta kia kìa.

Thằng Vịnh nào có trơn lông, đỏ da hơn chúng mày. Sao nó sáng dạ thế.
Còn mày đầu đặc như đất sét.

- Khổ thân tôi chưa. Chăm bẵm lắm vào. Ngong ngóng mãi để mở

mày, mở mặt. Có mà mở mặt với giun. Thằng Vịnh đấy. Bố mẹ nó cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.