TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 61

Lúc năm thằng biệt kích rời hang đã quá nửa đêm, hang dơi tịnh lặng

như tờ. Dơi treo mình thành móc, chả buồn đập cánh. Đêm quánh lại phủ
kín thi thể cô gái. Sự bao bọc này, liệu có làm dịu đi nỗi đau kia. Nỗi đau
quằn vào từ thân thể bị cứa nát, bầm giập. Nỗi đau xoắn vặn trong sinh linh
thương tổn. Và máu. Máu khuất trong đêm đen vẫn không ngừng chảy.
Sinh thể cô gái đang lịm đi, tắt dần.

Lần đầu tiên tôi thấy ông già chín năm khóc. Khóc ròng ròng, vật vã.

Tiếng ông thẳm sâu. Đó là tiếng của thời gian tích tụ:

- Ta đã sống ở đây gần trọn hai cuộc chiến tranh. Mắt của ta nhìn thấu

mọi điều. Nhưng chưa bao giờ phải chứng kiến điều thảm khốc đến thế.
Các con, hãy lại bên ta, xòe hồn mình đỡ lấy linh hồn tội nghiệp này.

Tôi làm theo lời ông già. Cả thằng ngụy nữa. Nhưng tay nó vẫn bưng

mặt. Nó không dám nhìn. Giọng nó vụn vỡ:

- Các ông là người chiến thắng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.