TẬN HIẾN - Trang 125

Tôi nhanh chóng nói át đi câu nói bị bỏ dở. “Làm sao để tôi biết có thể tin
được ông?”

“Cháu không thể”, Victor huỵch toẹt. “Cháu phải hi vọng rằng kẻ thù

của kẻ thù của cháu là bạn cháu”.

“Tôi luôn căm ghét câu nói đó. Ông lúc nào cũng là kẻ thù của tôi”.
Tôi hơi bất ngờ khi Robert bỗng nhiên bừng tỉnh. Ông ta nhìn tôi rồi

tiến về phía trước. “Anh trai ta là một người tốt, cô bé bị hôn bóng! Nếu cô
làm hại anh ấy… nếu cô làm hại anh ấy, cô sẽ phải trả giá. Và lần sau cô sẽ
không quay lại. Cõi chết sẽ không cho cô cơ hội thứ hai đâu”.

Tôi biết không nên tin vào lời đe dọa của một người đàn ông điên

loạn, nhưng những lời cuối cùng của ông ta làm tôi lạnh gáy. “Anh trai ông
là một…”

“Đủ rồi, đủ rồi”. Một lần nữa Victor vỗ vào tay làm Robert yên lòng.

Vẫn cau mày nhìn tôi, người em trai Dashkov lùi lại, nhưng tôi sẵn sàng cá
rằng bức tường vô hình đã quay trở lại. “Việc này chẳng ích gì cả. Chúng ta
đang lãng phí thời gian, thứ mà ta không có đủ. Chúng ta cần nhiều hơn.
Hiện cuộc bầu cử người kế nhiệm sẽ bắt đầu bất cứ ngày nào, và kẻ giết
Tatiana có thể nhúng tay vào nếu thực sự có một kế hoạch đang diễn tiến.
Chúng ta cần làm chậm cuộc bầu cử, không chỉ cản trở kẻ ám sát, mà còn
để tất cả chúng ta có thời gian hoàn thành nhiệm vụ của mình”.

Tôi thấy mệt mỏi với chuyện này. “Phải rồi? Và ông đề xuất thế nào

để làm được chuyện đó?”

Victor mỉm cười. “Bằng cách đưa Vasilisa trở thành một ứng viên cho

chức nữ hoàng”.

Biết rằng kẻ mà chúng tôi đang thỏa thuận là Victor Dashkov, lẽ ra tôi

không nên bất ngờ với bất cứ điều gì ông ta nói. Đó là một chứng cứ rõ
ràng cho mức độ điên loạn mà ông ta liên tục khiến tôi kinh ngạc.

“Chuyện đó”, tôi khẳng định, “là không thể”.
“Không hẳn”, Victor đáp lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.