TẬN HIẾN - Trang 196

Những lời của tôi bị cắt ngang khi Dimitri quyết định dùng cách riêng

của mình để thẩm vấn. Anh khóa chặt vai Donovan và giật mạnh làm đầu
hắn đập liên tiếp xuống nền xi măng.

“Sonya Karp ở đâu?” Dimitri gầm lên.
“Tôi không…” Donovan lên tiếng. Nhưng Dimitri không có kiên nhẫn

chờ hắn thoái thác.

“Cô ấy ở đâu? Tao biết mày biết cô ấy!”
“Tôi…”
“Cô ấy ở đâu?”
Tôi thấy trên mặt Donovan thứ mà tôi chưa từng thấy ở một tên

Strigoi: nỗi sợ hãi. Tôi nghĩ đó là thứ cảm xúc chúng không có. Hoặc, nếu
có, chỉ là trong trận chiến với một Strigoi khác. Chúng không lãng phí thời
gian sợ hãi những ma cà rồng lai thấp hèn.

Nhưng kìa, Donovan đang sợ Dimitri. Và thực lòng, tôi cũng sợ.
Tròng mắt đỏ trợn tròn, cầu khẩn và hãi hùng. Khi Donovan thốt ra

những lời tiếp theo, có gì đó thầm mách bảo tôi lời hắn là sự thật. Nỗi sợ
hãi không cho hắn nói dối. Hắn quá kinh hoàng và không được chuẩn bị
trước cho điều này.

“Paris”, hắn hổn hển. “Cô ấy ở Paris!”
“Chúa ơi”, tôi thốt lên. “Chúng ta không thể đi đường bộ đến Paris”.

Donovan lắc đầu (hết mức có thể khi bị Dimitri giật lại). “Một thị trấn nhỏ,
cách Paris chừng một giờ di chuyển. Có một cái hồ bé xíu. Hiếm người đến
đó. Một căn nhà màu xanh”.

Chỉ dẫn mù mờ. Chúng tôi cần nhiều hơn. “Ngươi có địa c…”
Xem ra Dimitri không cần thêm thông tin như tôi. Tôi chưa kịp nói

hết, anh đã rút cọc và đâm thẳng vào tim Donovan. Tên Strigoi thét lên một
tiếng kinh hoàng, đẫm máu rồi lịm dần. Tôi rùng mình. Bao lâu nữa người
nghe thấy tiếng kêu này sẽ gọi cảnh sát?

Dimitri rút cọc ra, đâm Donovan lần nữa. Lần nữa. Tôi sợ hãi, choáng

váng, sững sờ nhìn một lúc. Rồi tôi giằng cánh tay Dimitri, lắc người anh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.