đang thúc đẩy quá trình thoái hóa của gia tộc Dragomir, một gia tộc lẽ ra
phải mất dấu trong lịch sử với niềm vinh quang chứ không phải nỗi ô nhục
của căn bệnh điên. Việc bệ hạ ủng hộ Vasilisa cũng sẽ khiến cháu trai của
người gặp nguy hiểm, và chắc chắn chúng ta chẳng ai mong muốn điều đó.
Thần xin lỗi vì làm bận lòng bệ hạ bằng những lời than vãn. Thần
kính trọng người và không có ý gì khác ngoài ngưỡng mộ khả năng lãnh
đạo nhân dân của người suốt bao năm nay. Thần tin rằng người sẽ nhanh
chóng ra quyết định đúng đắn - dù thần lo rằng nhiều người sẽ không tin
tưởng bệ hạ như thần. Thần biết một số người sẽ tìm cách thao túng mọi
việc, và thần rất lo ngại hậu quả của chúng.
Lá thư được đánh máy, không có chữ kí. Lissa nhất thời không thể
hiểu hết ý nghĩa của nó. Cô bị thu hút ở phần nói về khả năng gia tộc
Dragomir bị kết thúc trong ô nhục. Nó quá sát với nhĩrng cảnh cô thấy
trong bài thử thách.
Christian kéo Lissa về với thực tại. “Ồ! Xem ra Tatiana có kẻ thù.
Nhưng giờ chuyện đó đã quá rõ ràng rồi”.
“Thư này của ai?” Adrian lớn tiếng, vẻ mặt anh tối sầm, tức giận trước
sự đe dọa không giấu giếm.
“Tôi không biết”, Ambrose đáp. “Tôi tìm thấy nó đúng như thế này.
Có lẽ chính bà cũng không biết kẻ gửi là ai”.
Lissa gật đầu đồng tình. “Quả là có tính chất thư nặc danh… thế
nhưng em vẫn có cảm giác đây phải là người Tatiana biết rất rõ”.
Adrian nhìn Ambrose nghi ngờ. “Làm sao bọn tôi biết anh không tự
mình gõ thư này để đánh lạc hướng chứ?”
“Adrian”, Lissa nhắc. Cô không nói ra nhưng vẫn hi vọng Adrian cảm
nhận linh khí của Ambrose để xem có điều gì cô chưa thể nhận ra.
“Thật điên rồ”, Christian gõ gõ lên mẩu giấy. “Phần cô lập ma cà rồng
lai và ép họ trở thành giám hộ này. Mọi người nghĩ đó là gì, những ‘hành
động’ mà Tatiana đã biết?”